Sau Khi Chồng Tôi [...] – Chương 3

 

3

 

Khi về nhà, tôi thấy Hạ Úc Xuyên ngồi trên ghế sofa, sắc mặt nặng nề.

 

Trông ta giống như vừa thất .

 

Tôi lập tức hiểu ra, chắc hẳn là Ôn Quỳnh lại cãi nhau với ta.

 

Chắc lại là chia tay rồi chặn hết liên lạc, chiêu này ta đã dùng đến cả trăm lần rồi.

 

Ôn Quỳnh là mối đầu của Hạ Úc Xuyên, họ đã bên nhau từ khi ấy 17 tuổi, hai người đã nhau suốt năm năm.

 

Khi đó, Hạ Úc Xuyên muốn cưới Ôn Quỳnh, ấy thậm chí đã mua nhẫn cầu hôn.

 

Nhưng mẹ của Hạ Úc Xuyên không đồng ý, bà đã ép ta chia tay và đưa tôi vào thay thế.

 

Tôi là học sinh mẹ của Hạ Úc Xuyên tài trợ, từ năm tôi 10 tuổi đến 18 tuổi, bà đã luôn hỗ trợ tôi.

 

Không chỉ học phí, bà còn chu cấp tiền sinh hoạt và chăm lo cho tôi sau khi tôi đỗ đại học.

 

Tôi là một đứa trẻ mồ côi, vào các dịp lễ Tết khi không có nơi nào để đi, bà đã đón tôi về nhà ăn Tết.

 

Năm đầu đại học, tôi đã tự xin học bổng và bắt đầu đi , không cần sự hỗ trợ của bà nữa, chúng tôi vẫn giữ liên lạc, mỗi dịp lễ tôi đều mang quà đến thăm bà.

 

Tôi bắt đầu từ việc vay tiền mua lại một cửa hàng nhỏ, sau hai năm, tôi đã sở hữu một phần ba cửa hàng trong khu đại học.

 

Tôi kiếm hơn 12 triệu nhân dân tệ.

 

Có lẽ vào thời điểm đó, mẹ của Hạ Úc Xuyên nhận ra tiềm năng kinh doanh của tôi.

 

Cha của Hạ Úc Xuyên đã qua đời vì tai nạn xe từ nhiều năm trước, mẹ của ấy lại có sức khỏe kém, thường xuyên nằm viện.

 

Hạ Úc Xuyên thì không có đầu óc kinh doanh, mẹ của ấy lo lắng cho tương lai của gia đình.

 

Ôn Quỳnh học ngành nghệ thuật, và mẹ của Hạ Úc Xuyên cho rằng ấy không thể giúp gì cho gia đình, bà đã chuyện với tôi rất lâu, mong tôi kết hôn với Hạ Úc Xuyên và giúp ta quản lý sản nghiệp của gia đình.

 

Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng đồng ý.

 

Bà ấy đã tài trợ cho tôi suốt chín năm, tôi sẽ bảo vệ Hạ Úc Xuyên trong chín năm. Sau chín năm, nếu chúng tôi nhau, chúng tôi sẽ tiếp tục ở bên nhau.

 

Còn nếu ấy vẫn không thích tôi, chúng tôi sẽ ly hôn.

 

Khi đó tôi 20 tuổi.

 

Năm nay tôi đã 29.

 

...

 

Trên ghế sofa, Hạ Úc Xuyên mặc chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên, đôi giày da Ý thủ công cao cấp vẫn sạch bóng.

 

Tôi cau mày: "Tại sao lại không thay giày?"

 

Hạ Úc Xuyên không kiên nhẫn : "Hôm nay em lại ấy thế?!"

 

Tôi lập tức hiểu ra, ta đang trách tôi vì những lời tôi với Ôn Quỳnh.

 

Tôi lạnh: "Hạ Úc Xuyên, đầu óc bị kẹp cửa à?

 

"Chính ta gọi cho tôi trước, tiểu tam đã ngang ngược đến mức này mà không trách ta, lại đi trách tôi à?!"

 

"Em cũng biết tính ấy rồi còn gì!" Hạ Úc Xuyên có vẻ yếu thế, giọng ta nhỏ đi, "Cô ấy nuông chiều từ bé, em nhường ấy một chút thì có sao?"

 

Tôi không cảm : "Xin lỗi, tôi không có cha mẹ, từ bé không ai dạy tôi phải nhường nhịn tiểu thư nuông chiều.

 

"Nếu muốn chó thì tự đi mà , tôi không có hứng thú."

 

Sắc mặt Hạ Úc Xuyên trở nên khó coi.

 

"Em không cần phải khó nghe như chứ?"

 

Tôi cảm thấy nếu thêm với ta một câu nữa, tôi sẽ tức đến mức ảnh hưởng đến cái thai, nên tôi liền đóng sầm cửa lại và đi vào phòng.

 

Nằm trên giường, tôi cái bụng đã lớn và thở dài.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...