Sau Khi Chồng Tôi [...] – Chương 2

2

 

Tôi đưa tay vỗ nhẹ vào áo phông của ấy: "Chiếc áo phông sáu nghìn của mặc như áo sáu mươi , đúng là hỏng đồ."

 

Vệ Ngự nắm lấy tay tôi: "Anh vội mà, vừa nhận tin nhắn của em là lập tức ra ngoài."

 

Anh cúi xuống :

 

"Chết thật, mang tất ngược rồi!"

 

Tôi không nhịn khẽ.

 

Bác sĩ sững người, tôi rồi lại quay sang Vệ Ngự.

 

Tôi hơi ngại ngùng.

 

"À, đây là trai tôi."

 

Bác sĩ nén .

 

Vệ Ngự vội vàng lại gần: "Bác sĩ, ấy lần này kiểm tra có vấn đề gì không?"

 

Bác sĩ hắng giọng, thu lại sự ý:

 

"Thể trạng của ấy có hơi thiếu máu, nên cần ý giai đoạn sau..."

 

Vệ Ngự chăm lắng nghe, lấy điện thoại ra ghi chép từng điều một, thậm chí còn cầu bác sĩ chậm lại ở những chỗ không hiểu.

 

Cuối cùng, bác sĩ có chút bối rối:

 

"Bạn trai đối xử với tốt thật đấy."

 

Tôi gật đầu.

 

"Đúng , tốt hơn lão chồng chết tiệt của tôi nhiều."

 

Khi đưa tôi về nhà, Vệ Ngự không nhịn hỏi:

 

"Khi nào em mới ly hôn với ta?

 

"Lần trước bố mẹ bắt đi xem mắt, rồi, họ không tin, cứ đòi dẫn về cho họ xem."

 

Tôi quay đầu ấy.

 

Tai của Vệ Ngự hơi ửng đỏ, lúc này tôi mới để ý thấy lông mi của rất dài, đôi mắt sáng trong veo dưới ánh sáng, đen tuyền và thuần khiết.

 

Khiến tôi bỗng nhớ đến con chó nhà hàng xóm luôn đợi tôi ném quả bóng cho nó.

 

Tôi đáp hờ hững: "Để xem, em sẽ sớm thôi."

 

Cuộc gặp gỡ giữa tôi và Vệ Ngự rất cờ.

 

Hồi đó tôi vô đọc một cuốn tiểu thuyết trinh thám trên máy bay, thấy viết quá hay nên tìm đọc hết các tác phẩm khác của tác giả. 

 

Càng đọc tôi càng thấy văn phong của ông ấy rất tinh tế, tiết trong truyện thì đầy bất ngờ và kỳ bí.

 

Đúng lúc đó, tác giả mang bút danh Vô Cước Điểu lại ra sách mới và tổ chức ký tặng sách ở thành phố tôi. Tôi liền đến xem thử.

 

Tôi cứ nghĩ rằng tác giả là một người đàn ông trung niên, bởi vì văn phong quá trưởng thành.

 

Nhưng không ngờ lại là một chàng trai trẻ hơn hai mươi, và đẹp trai một cách bất ngờ. Gương mặt ấy, dù có dấn thân vào showbiz, chắc chắn cũng sẽ nổi tiếng.

 

Đó chính là Vệ Ngự.

 

Lúc đó, tôi buột miệng hỏi một câu:

 

"Kẻ người trong Vô Xuân thực ra không phải vì mẹ của hắn, đúng không?"

 

Không ngờ Vệ Ngự lại đột nhiên ngẩng đầu lên.

 

"Cô ra rồi sao?!"

 

Anh ấy hào hứng thảo luận với tôi về cốt truyện, cho đến khi trợ lý phía sau phải lên tiếng nhắc nhở:

 

"Thầy ơi, còn nhiều người đang xếp hàng đợi ký tên đấy."

 

Vệ Ngự lúc đó mới miễn cưỡng đưa cuốn sách cho tôi.

 

"Được rồi, cảm ơn."

 

Anh ấy nháy mắt với tôi, đôi mắt trong trẻo hiện lên chút tinh nghịch.

 

Tôi mở cuốn sách ra, ngoài chữ ký của , còn có một dãy số.

 

Là số điện thoại của .

 

...

 

Mọi chuyện sau đó diễn ra thật suôn sẻ.

 

Ban đầu chúng tôi chỉ thảo luận về cốt truyện.

 

Sau đó, chúng tôi phát hiện ra mình có nhiều sở thích chung.

 

Vào ngày tỏ với tôi, tôi đã ngần ngại một lúc rồi quyết định cho biết sự thật về trạng của mình.

 

Khi đó, tôi và Hạ Úc Xuyên đã không còn như xưa, ta đã có Ôn Quỳnh, chúng tôi coi nhau như người dưng.

 

Nhưng trong bụng tôi đã có con của ta.

 

Vệ Ngự sững sờ rất lâu rồi muốn về suy nghĩ thêm.

 

Ba ngày sau, khi tôi nghĩ rằng sẽ từ bỏ, thì gọi điện cho tôi.

 

"Anh không muốn người thứ ba.

 

"Nhưng trong ba ngày qua, nhận ra rằng không thể buông bỏ em."

 

Thế là Hạ Úc Xuyên có Ôn Quỳnh.

 

Còn tôi có Vệ Ngự.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...