14
Tôi quay lại, thấy Hạ Úc Xuyên đang cầm một bó hoa đứng đó.
Anh ấy gầy đi rất nhiều, xương quai xanh lộ rõ, mặc chiếc áo khoác dài màu đen trông giống như một bộ xương khô.
Tôi gật đầu, không biết phải gì.
Tôi có hận Hạ Úc Xuyên không?
Có lẽ trước đây tôi từng hận.
Tôi đã từng tràn đầy hy vọng rằng khi mình trao trái tim chân thành, sẽ nhận lại một trái tim khác.
Nhưng sau này tôi mới nhận ra, thứ tôi nhận lại chỉ là một con dao sắc nhọn, đâm tôi chảy máu đầm đìa.
Nhưng đến hôm nay, tôi cũng dần buông bỏ.
Hạ Úc Xuyên đã trả giá cho những gì ta .
"Anh có phải là một kẻ vô dụng không?"
Anh ta khổ: "Anh nghĩ rằng khi thoát khỏi em, sẽ có thể hoàn toàn kiểm soát Tinh Xuyên, muốn để em và mẹ thấy rằng, không phải là một kẻ vô dụng cần em bảo vệ.
"Nhưng giờ mới nhận ra, thực sự là một kẻ vô dụng.
"Bố đã dùng cả đời để xây dựng Tinh Xuyên, còn chỉ mất một năm để hủy hoại nó, mẹ cũng đã bị cho tức chết."
Giọng ta bắt đầu run lên: "Sơ Tịch, ngay cả em cũng muốn rời bỏ .
"Giờ thực sự chẳng còn gì cả."
Gió thu thổi hiu quạnh.
Tôi vuốt lại mái tóc bị gió rối, im lặng không gì.
Còn gì để nữa chứ?
Giữa chúng tôi giờ đây chỉ còn lại sự im lặng.
Tôi quay người định đi, Hạ Úc Xuyên gọi tôi lại.
Mắt ta đỏ hoe, lần đầu tiên trong đời tôi thấy ta rơi nước mắt.
"Em có thể ở lại không?
"Nếu rằng đã biết sai, em có thể cho thêm một cơ hội không?"
Tôi dừng lại vài giây, rồi mỉm lắc đầu.
"Không."
Rồi tôi bước đi.
—----
Một năm sau, tôi tự mở một công ty mới.
Công việc chủ yếu là kinh doanh giống như Tinh Xuyên trước đây, đội ngũ nhân viên đều là những người cũ của Tinh Xuyên.
Khi các đồng nghiệp cũ biết tôi khởi nghiệp, họ đã từ chức và đến việc cùng tôi.
Mọi người đều có kinh nghiệm dày dặn, công ty cũng dần đi vào quỹ đạo.
Sách của Vệ Ngự cũng xuất bản.
Cư dân mạng bàn tán sôi nổi, rằng trước đây ấy chỉ viết thuần trinh thám, lần này lại thêm tuyến cảm, hơn nữa lại là kết thúc có hậu (HE).
Ngoài ra, trên trang đầu còn có một dòng chữ: 【Dành tặng tác phẩm này cho người của tôi.】
Người hâm mộ của ấy bắt đầu đồn đoán xem có phải Vô Cước Điểu đang không, rồi nhao nhao hỏi trên Weibo của ấy.
Vài giờ sau, Vệ Ngự đăng một dòng Weibo, chỉ có một câu ngắn gọn:
【Không phải đương đâu, là kết hôn rồi nhé!】
...
Lần tiếp theo tôi nghe tin về Hạ Úc Xuyên là khi tôi và Vệ Ngự đang chuẩn bị cho lễ cưới.
Một người gọi điện cho tôi, rằng từ sau khi Tinh Xuyên bị mua lại, Hạ Úc Xuyên suy sụp hoàn toàn và mắc chứng nghiện rượu.
Vài ngày trước, ta uống rượu rồi lái xe, chiếc xe đã lao xuống núi và ta đã qua đời.
Người thận trọng hỏi:
"Nghe lúc chết, ta còn nắm bức ảnh của em trong tay...
"Em có muốn tiễn ta một đoạn không, dù sao hai người trước đây cũng—"
Tôi sững sờ.
Tôi không ngờ Hạ Úc Xuyên lại chết.
Trong thoáng chốc, hình ảnh vài năm trước khi tôi giật mình tỉnh dậy giữa cơn ác mộng hiện lên trong đầu.
Anh ta ngồi dậy đầy lo lắng, ôm tôi vào lòng, vỗ lưng tôi nhẹ nhàng trấn an:
"Đừng sợ, có ở đây rồi."
Đó là một trong số ít những khoảnh khắc ấm áp trong cuộc hôn nhân đầy rối ren của chúng tôi.
Khi ta còn sống, tôi ghét ta.
Nhưng khi ta thực sự chết đi, tôi lại nhớ về những điều tốt đẹp của ta.
Im lặng một lúc, tôi khẽ :
"Không cần đâu."
Giữa chúng tôi chỉ là nghiệt duyên, cần gì phải dây dưa thêm nữa.
Phía sau, Vệ Ngự vẫn đang lẩm bẩm:
"Em xem đeo chiếc nơ này có đẹp không, mau lại xem giúp với!"
Tôi đặt điện thoại xuống, quay người lại.
Cứ thế mà kết thúc thôi.
Kết thúc với người chưa bao giờ .
Cũng là kết thúc với cuộc hôn nhân không mấy trọn vẹn.
Tạm biệt.
Hạ Úc Xuyên.
HẾT
Bạn thấy sao?