Sau Khi Chồng Tôi [...] – Chương 10

 

10

 

Sau khi cơ thể hồi phục, tôi về nhà.

 

"Hôm đó... hôm đó xin lỗi em, không ngờ em lại sảy thai."

 

Anh ngẩng đầu lên tôi, giọng có chút trầm thấp.

 

Tôi không gì.

 

Thực ra, tôi nghĩ rằng tôi và Hạ Úc Xuyên không còn gì để nữa.

 

Tôi trực tiếp đưa cho ấy tờ đơn ly hôn.

 

"Toàn bộ tài sản đã chia, xem có gì không ổn không."

 

Hạ Úc Xuyên sững sờ, ngẩng đầu lên tôi:

 

"Lâm Sơ Tịch, em muốn ly hôn với sao?!"

 

"Đúng ," tôi liếc đồng hồ, "Ngày mai có bận gì không, nếu không thì tốt nhất chúng ta thủ tục vào buổi sáng, cục dân chính mở cửa lúc 9 giờ."

 

Hạ Úc Xuyên giở qua tờ thỏa thuận, sắc mặt trở nên khó coi.

 

"Vì thằng nhóc đó phải không?"

 

Tôi không muốn tranh cãi với ta, nên chỉ gật đầu:

 

"Phải, tôi và cậu ấy vừa gặp đã , lần hai thì xiêu lòng, lần ba đã định cả đời, tôi không thể chờ để cưới cậu ấy nữa."

 

Hạ Úc Xuyên đột ngột đứng dậy!

 

Anh ta cao 1m88, với đôi vai rộng và đôi chân dài. Đặc biệt khi tức giận, chiếc áo sơ mi trên ngực căng ra, áp lực đó khiến tôi không thể không lùi lại một bước.

 

"Lâm Sơ Tịch, em quên mất rằng mình đã kết hôn rồi sao?!"

 

Sắc mặt ta tái xanh: "Tên nhóc đó có biết em có chồng rồi không?!"

 

Tôi bật .

 

"Đương nhiên là biết. Cũng giống như đã kết hôn, Ôn Quỳnh chẳng hề bận tâm việc có vợ mà."

 

Hạ Úc Xuyên nghẹn lời, sắc mặt càng thêm khó coi, ta tiến lên một bước:

 

"Thằng nhóc đó đã điều tra rồi, chỉ là một gã viết sách thì có thể cho em cái gì?!"

 

Anh ta chỉ xung quanh: "Những thứ em có bây giờ, nó có thể cho em không?!"

 

"Anh không muốn ly hôn à?"

 

Tôi ngạc nhiên: "Nếu tôi không ly hôn, Ôn Quỳnh phải sao?"

 

Hạ Úc Xuyên liếc tôi, rồi bực bội :

 

"Anh với ấy chưa đến mức đó.

 

"Vả lại, mẹ thích em, bà sẽ không đồng ý cho chúng ta ly hôn đâu."

 

"Anh không cần lo," tôi thản nhiên , "Tôi đã chuyện với mẹ rồi.

 

"Bà đồng ý rồi."

 

Sắc mặt Hạ Úc Xuyên thoáng vẻ ngơ ngác.

 

"Bà ấy đồng ý rồi?"

 

Tôi gật đầu.

 

Anh ta túm chặt vai tôi, dùng sức đến nỗi tôi cảm thấy đau.

 

"Lâm Sơ Tịch, em rời khỏi nhà họ Hạ rồi thì còn có thể đi đâu, gì nữa?

 

"Em vì giận dỗi nhất thời mà từ bỏ tất cả những gì mình đã phấn đấu nhiều năm qua, có đáng không?!"

 

Tôi từ từ gỡ tay ta ra, thẳng vào mắt ta.

 

"Không phải ép tôi từ bỏ sao?

 

"Chính ép tôi rời khỏi Tinh Xuyên, khiến tôi mất đứa con. Hạ Úc Xuyên, chẳng phải đã cướp đi tất cả của tôi sao?

 

"Bây giờ còn giả vờ gì nữa?"

 

Hạ Úc Xuyên á khẩu.

 

Một lúc sau, trên mặt ta hiện lên chút bối rối: "Anh không phải...

 

"Lâm Sơ Tịch, chẳng phải em thích sao? Bao năm qua em không rời bỏ , giờ tại sao lại buông tay là buông tay?"

 

"Anh nghĩ tôi ở bên vì thích à?" Tôi khẽ , "Hạ Úc Xuyên, năm xưa tôi và mẹ đã thỏa thuận, bà ấy tài trợ tôi 9 năm, và tôi giúp vực dậy Tinh Xuyên trong 9 năm.

 

"Bây giờ thời gian đã hết."

 

Tôi đưa tờ đơn ly hôn ra trước mặt ta.

 

"Hạ Úc Xuyên, tôi không nợ gì gia đình nữa."

 

Hạ Úc Xuyên ngây ra trong chốc lát, rất lâu sau đó, giọng ta như bị tắc nghẽn, khản đặc:

 

"Em gì?"

 

"Tôi là thời gian đã hết," tôi nhắc lại, "Hạ Úc Xuyên, chúng ta ly hôn đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...