09
“Hoài Hạ, thực sự sai rồi, trước đây là mắt mù, em có thể...”
“Ồ, đây không phải là người muốn đập chai rượu vào đầu tôi sao?”
Thấy tôi đứng ở cửa một lúc lâu, Tiết Văn cũng bước đến sảnh, dù hôm đó đèn mờ cậu ta vẫn nhận ra Châu Dịch ngay.
Tiết Văn kéo tôi vào lòng, lưng tôi áp chặt vào ngực trần của cậu ấy, cậu ấy đặt cằm lên vai tôi, thổi nhẹ vào tai.
“Chị, còn chưa xong mà, sao lại muốn chạy?”
Châu Dịch không thể tin tôi, tức giận : “Lê Hoài Hạ, là đồ đê tiện, mới bao lâu mà đã có mới rồi.”
Anh ta chưa kịp hết, Lương Chỉ Sâm cũng ló đầu ra.
“Sao lâu , còn chơi nữa không.”
Châu Dịch thấy Tiết Văn và Lương Chỉ Sâm đều không mặc áo, mặt tái mét, nghiến răng .
“Mấy người, các người...”
Tiết Văn gian, nảy ra ý định. Cậu ta cố tránh sang một bên, để Châu Dịch thấy rõ bên trong.
Lương Chỉ Sâm cũng hiểu ý, đưa tay ôm cổ tôi, ngón tay dài vuốt ve xương quai xanh của tôi, nghiêm túc : “Chúng tôi đang chơi bài lột đồ, có việc gì không?”
Châu Dịch tối sầm mặt, suýt ngã gục.
Anh ta tôi với ánh mắt căm phẫn: “Lê Hoài Hạ, sao lại trở nên đê tiện thế này. Cô là phụ nữ, không để ý đến danh tiếng của mình à!”
Tôi không còn lời nào để với ta, nhờ ta, tôi giờ đã miễn dịch với những kẻ hay buôn chuyện.
“Danh tiếng ngoài kia, có tốt có xấu. Trước kia là trước kia, giờ là kẻ biến thái.”
Nói xong tôi đóng cửa lại.
“Đi thôi! Chơi bài nào!”
Tôi không biết Châu Dịch ngồi ngoài cửa bao lâu, chỉ biết ta không bao giờ phiền tôi nữa.
Tô Thanh San còn thảm hơn, hôm sau đi , mặt mày bầm tím, chuyện ta ngoại với sếp công ty, vào khách sạn bị vợ bắt gặp không biết sao lại lan truyền.
Hai người họ trở thành đôi cẩu nam nữ điển hình, những người từng thương ta, giờ muốn phỉ nhổ mỗi khi thấy ta.
Nhưng chuyện đó đã không còn liên quan đến tôi, vì tôi còn chuyện đau đầu khác phải đối mặt.
Em trai tôi tìm chỗ ở mới cho tôi, đêm đó sau khi chia tay mấy cậu em, tôi bị ba người đàn ông chặn trong phòng.
Giằng co một hồi, tôi ngồi bệt trên giường, ôm chăn ba người.
Trời đất ơi, tôi tuy ham sắc đẹp không đa , sao lại rơi vào cảnh chọn một trong ba thế này.
“Rốt cuộc chị nghĩ gì?”
Tiêu Xuyên ngồi cạnh tôi, ánh mắt sắc bén như muốn tôi phải đưa ra lựa chọn ngay hôm nay.
“Chị, em thật sự thích chị, cho em cơ hội không.”
Tiết Văn ngồi xếp bằng bên cạnh.
“Chị Hoài Hạ, chị mau chọn đi, em buồn ngủ quá rồi, sắp ngủ mất thôi.”
Lương Chỉ Sâm ngồi đối diện, ngáp dài, mắt ướt nhẹp.
“Em không như họ, em không ngại chia sẻ.”
Nghe câu đó tôi suýt phì , chuyện gì thế này, tôi lùi lại, ôm chăn chặt hơn.
“Mấy cậu còn trẻ, chưa gặp nhiều người, sau này đi rồi, sẽ có nhiều lựa chọn, không cần phải bám vào tôi.”
Không ngờ lời tôi khuyên chân thành lại không thuyết phục ai.
Tiêu Xuyên thở dài, cuối cùng đứng dậy nhượng bộ: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không từ bỏ.
Hôm nay tạm , hai cậu, ra ngoài tôi chuyện riêng.”
Nói xong, ba người rời khỏi phòng tôi.
Tôi im lặng một lúc lâu.
Không kìm thầm hét lên.
Trời ơi!!!
Nghĩ ngợi một hồi, tôi quyết định chuyển đi, sợ mình điều sai trái.
Họ đều còn trẻ, tương lai rộng mở, tôi không thể dẫn họ đi sai đường.
Trước khi đi, chúng tôi uống chút rượu chia tay.
Mọi người say sưa, hét om sòm.
Chỉ có Tiêu Xuyên, cầm lon bia, ánh mắt khóa chặt vào tôi.
Bạn thấy sao?