07
Khi tôi và hai cậu em về đến nhà, đã là đêm khuya.
Tối nay đã quá mệt mỏi, có lẽ do mệt, tôi ngủ thiếp đi trên xe.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, như có ai đó bế tôi lên.
Mí mắt nặng trĩu, tôi không biết ai bế mình, chỉ cảm nhận hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể người đó, tôi liền dựa vào lòng ta.
Tôi đặt lên một chiếc giường mềm mại, không biết cái gì cọ vào mũi và má tôi, ấm ấm.
Có một giọng mơ hồ vang bên tai.
“Chúng ta thế này có phải không tốt lắm không?”
“Thực sự không tốt, không thể kiềm chế .”
Tôi cảm thấy ồn ào, gãi mũi, trở mình quấn chặt trong chăn, rồi chìm vào giấc ngủ.
Vì chuyện không vui trong sinh nhật Tô Thanh San, ta trở thành đối tượng đồng nghiệp trong công ty thương .
Không ít đồng nghiệp mỉa mai tôi, tôi ghen tị với Tô Thanh San, cố hoại sinh nhật của ta.
Nhưng “nạn nhân đáng thương” này dạo gần đây không hề rảnh rỗi.
Ngày nghỉ hiếm hoi, tôi đang nằm trên giường lướt điện thoại thì Tiêu Xuyên gõ cửa phòng tôi.
“Có người kết với tôi, là đồng nghiệp của chị.”
Anh ta đưa điện thoại cho tôi, tôi thấy ID bên kia là “Có là trời xanh”, đúng là ta cũng giỏi thật, có cả thông tin liên lạc của Tiêu Xuyên.
“Chị đưa WeChat của tôi cho ta à? Cô ta kết với tôi gì?”
Tiêu Xuyên hơi nhíu mày, rút điện thoại lại, giọng có vẻ không vui.
“Trời biết đất biết, không phải tôi đưa, còn vì sao ta kết với tôi, tôi cũng không biết, hay cậu kết xem sao.”
Tiêu Xuyên ngồi xuống bên cạnh tôi, do dự một lúc rồi đồng ý kết với Tô Thanh San.
【Tiêu Xuyên】 Có chuyện gì?
【Có là trời xanh】 Tiểu thiếu gia Tiêu, tôi là nhân viên của Chung Thành, đồng nghiệp của Hoài Hạ, cứ gọi tôi là Thanh San.
【Tiêu Xuyên】 Nói thẳng vào việc đi.
【Có là trời xanh】 Là thế này, trước đây người cãi nhau với Hoài Hạ là của tôi, ấy bình thường rất thẳng thắn, không giữ mồm giữ miệng, thật sự không có ý xấu, không cố ý xấu Hoài Hạ, tôi thay mặt ấy xin lỗi .
Tiêu Xuyên thấy đến đây, hơi bối rối.
【Tiêu Xuyên】 Sao lại là xin lỗi, mà không phải ấy?
【Có là trời xanh】 Vì chuyện này mà ấy bị công ty sa thải… hiện giờ ấy đang suy sụp, đây là tôi tự ý , mong đừng để ý...
Tiêu Xuyên còn chưa kịp trả lời, Tô Thanh San lại nhắn tiếp.
【Có là trời xanh】 Anh xem thế này không, tôi mời ăn bữa cơm, thời gian và địa điểm chọn, tôi dẫn theo ấy đến xin lỗi , không?
Đến đây tôi mới hiểu ra. Cái gì mà Lý Diễm, cái gì mà xin lỗi, tất cả chỉ là cái cớ, thực chất là muốn hẹn Tiêu Xuyên ra ngoài.
【Tiêu Xuyên】 Không cần.
【Có là trời xanh】 Anh sợ Hoài Hạ sẽ không vui sao?
Tôi mím môi, rõ ràng Tô Thanh San đang muốn xác nhận mối quan hệ giữa tôi và Tiêu Xuyên.
Tiêu Xuyên ngẩng lên tôi, sau đó cúi đầu nhắn: “Đúng .”
?
Bạn thấy sao?