06
Chai rượu vỡ tan trên tường cạnh tôi, bức tranh trên tường cũng nghiêng ngả, mảnh kính và champagne bắn vào người tôi, mấy đồng nghiệp nữ hét lên, Châu Dịch lao tới bóp cổ tôi, nhân viên phục vụ ngoài cửa nghe thấy ồn ào, vội vào kéo ta ra.
Châu Dịch vùng vẫy, đẩy mấy nhân viên phục vụ ra.
“Cút hết, chuyện của ông không ai xen vào!”
Tôi cầm lấy một chai rượu để phòng thân, vừa lúc Tiết Văn và Lương Chỉ Sâm bước vào.
“Chị, chị không sao chứ.”
Tiết Văn chạy tới che chắn cho tôi, tôi vẫn còn chút hoảng hốt, lau nước rượu trên người.
Tôi hỏi: “Sao hai em lại ở đây?”
Lương Chỉ Sâm ra hiệu cho mấy nhân viên giữ lấy Châu Dịch đang phát điên, rồi nhỏ với tôi: “Đây là khách sạn mà và Tiết Văn đầu tư, bọn em nghe có người rối nên tới xem, không ngờ chị cũng ở đây.”
Châu Dịch vẫn tiếp tục chửi bới.
“Các người biết ông là ai không? Hôm nay ông có đập nát chỗ này cũng trả , cút hết đi.”
Tiết Văn cũng nóng tính, không chịu nhịn: “Mày muốn gì thì , dám sự ở chỗ tao, không có kết cục tốt đâu.”
Lương Chỉ Sâm có vẻ bình tĩnh hơn: “Khách quý, giá rượu ở đây không đắt, bức tranh kia là tác phẩm gốc của Théodore Géricault, chỉ có một, giá ước tính khoảng 20 triệu, ngài định thanh toán bằng thẻ chứ?”
Châu Dịch nghe , tỉnh rượu hơn nửa, mặt đen lại .
“Bức tranh chỉ rơi xuống, không hỏng gì cả. Tôi đền gì chứ?”
Lương Chỉ Sâm nhún vai: “Tôi chỉ nhắc nhở, ngài chắc chắn muốn tiếp tục đập chứ?”
Châu Dịch im lặng, căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Tiết Văn và Lương Chỉ Sâm đưa tôi đến phòng nghỉ của khách sạn, dùng khăn lau tóc cho tôi, vẫn còn vài mảnh kính nhỏ dính trong tóc.
“Chị, chị đi tắm đi, em đi tìm quần áo thay cho chị.”
Tôi lắc đầu, thực ra tôi có chút hối hận, không nên chọc giận Châu Dịch khi ta đang say, không chỉ nguy hiểm cho bản thân, mà còn phiền họ.
“Xin lỗi, để mọi người thấy trò . Còn hỏng bức tranh của các em.”
Tiết Văn phì , giải thích: “Đó là bản sao, Sâm chỉ lừa ta thôi, khách sạn nào lại treo tranh đắt như trong phòng chứ.”
Lương Chỉ Sâm giúp tôi lau sạch vết rượu trên váy, hỏi: “Người đó là ai, sao lại sự với chị.”
Tôi thở dài, dù không muốn thừa nhận, vẫn phải ra: “Là trai cũ.”
Sau đó tôi kể lại chuyện hôm nay cho họ, cả hai nghe xong tức giận chửi rủa.
“Hắn nghĩ hắn là ai, cắm sừng chị rồi còn dám kiêu ngạo như .”
“Anh ta còn ở trong cửa hàng không? Không , chúng ta gọi bảo vệ đuổi ta ra, cả nhân kia nữa.”
“Được, em gọi bảo vệ ngay.”
Hai người qua lại, tôi không biết nên khóc hay .
“Thôi, nếu ta không đuổi tôi ra ngoài, chị đã không gặp các cậu. Người trời thấy, ta rồi cũng sẽ nhận báo ứng.”
Bạn thấy sao?