05
Vì sự xuất hiện của Tiêu Xuyên, bây giờ tôi bị đồn là thiếu phu nhân tương lai của Bắc Tinh Địa Ốc.
Lưu Văn Viễn hạ mình cầu xin tôi giúp với Tiêu Xuyên, dự án này không thể mất. Dù tôi có giải thích thế nào, cũng không ai tin chúng tôi chỉ là cùng phòng, tôi thổi cái gì mà “gió đầu giường” chứ.
Sau chuyện đó, Lý Diễm không biết là bị đuổi hay tự nghỉ, hôm sau bàn việc đã dọn sạch.
Đến giờ nghỉ trưa, Tô Thanh San lần đầu tiên mang khay đồ ăn ngồi đối diện tôi.
“Lê Hoài Hạ, giỏi thật đấy, nhanh chóng câu người mới.”
Tôi dừng lại, ta với vẻ khó hiểu.
“Tô Thanh San, không phải phụ nữ nào, không có đàn ông cũng không sống nổi. Tôi với Tiêu Xuyên chỉ là cùng phòng, tôi không cần câu kéo ta.”
“Ha ha, cứ cứng miệng đi.” Cô ta uống một ngụm cà phê, mặt đầy vẻ tự tin.
“Thiếu gia Bắc Tinh, sớm muộn gì cũng là của tôi, tôi sẽ cướp ta từ , giống như đã cướp Châu Dịch .”
Thật lòng mà , nếu ba năm trước, có lẽ tôi sẽ tức giận mà úp cả khay đồ ăn lên đầu ta, bây giờ…
“Chúc thành công.”
Tôi uống cạn ly sữa đậu nành, lau miệng rồi đứng dậy ra về.
Bây giờ ngoài việc bị trừ lương vì đến muộn một phút, chẳng có gì khiến tôi mất bình tĩnh nữa.
Tôi tập trung việc cả buổi chiều, chuẩn bị tan ca về nhà thì nghe thấy tiếng ồn ào ở cửa văn phòng.
Ngay sau đó, tôi thấy Châu Dịch cầm hoa và bánh đứng ở cửa công ty chờ Tô Thanh San tan .
“Thanh San, sinh nhật vui vẻ.”
Châu Dịch đưa hoa cho Tô Thanh San, ấy thẹn thùng cúi đầu, ôm chầm lấy Châu Dịch.
Đồng nghiệp xung quanh vây lại, reo hò cổ vũ.
Ha ha, tôi và Châu Dịch ở bên nhau ba năm, chẳng biết ta lại thích tổ chức sinh nhật cho người khác như .
“Tối nay tôi tổ chức tiệc, bao hết đồ ăn, thức uống và KTV, mời mọi người cùng mừng sinh nhật Thanh San.”
Nói xong, đám đông lập tức sôi hẳn lên, thậm chí cả Lưu Văn Viễn, quản lý của tôi, cũng muốn đi ké.
Tôi cầm túi, định lẻn đi khi mọi người không ý, ai ngờ Tô Thanh San tinh mắt, gọi tên tôi.
“Hoài Hạ, đừng vội đi, cùng ăn bữa cơm đi.”
“Tôi có việc, mọi người chơi vui nhé.”
“Lê Hoài Hạ, sao mà nhỏ nhen thế, hôm nay là sinh nhật Thanh San, có thể bỏ qua những tính toán của mình không, đừng tôi mất mặt.”
Châu Dịch ôm Tô Thanh San, tôi với vẻ không kiên nhẫn.
Trong mắt ta, tôi không tham dự sinh nhật Tô Thanh San là cố mình mẩy, hạ thấp mặt mũi ta.
Tôi đứng ở cửa, đám người đang chăm mình, cứ như thể tôi bước ra khỏi công ty là điều gì đó trái đạo lý.
Tôi : “Được, tôi sẽ đi.”
Không phải tôi phiền sao, hôm nay tôi sẽ cho thấy thế nào là thực sự phiền.
Khi tôi gọi hết những chai rượu đắt nhất trong menu, Châu Dịch cuối cùng cũng không nhịn nữa.
“Lê Hoài Hạ, đừng quá đáng!”
Tôi cầm ly rượu lắc lắc: “Sao , mở cho tôi hai chai rượu không vui à?”
“Hai chai rượu? Một mình uống mấy chục chai?”
“Không phải tôi uống một mình, tôi gọi cho mọi người mà, hơn nữa, hôm nay sinh nhật Thanh San, vui mà, chẳng lẽ Châu thiếu gia không muốn chi chút tiền sao?”
Đồng nghiệp thấy Châu Dịch có vẻ muốn nổi nóng, vội vàng can ngăn.
“Thôi thôi, nhiều rượu thế này chúng ta cũng không uống hết, cuối cùng trả lại cũng mà.”
Châu Dịch cực kỳ sĩ diện, không biết phải chăng từ “trả lại” lại chọc giận ta, ta mở từng chai rượu ra, đặt trước mặt tôi.
“Lê Hoài Hạ, không thích uống à? Hôm nay không uống hết đừng nghĩ đến việc ra khỏi cửa này.”
Có lẽ khi ở bên ta tôi quá nhu nhược, ta thật sự nghĩ như có thể dọa tôi.
“Tôi đã không đi, là và mặt dày bắt tôi phải đi. Anh tối nay bao hết đồ ăn, thức uống, tôi gọi rượu lại lật lọng. Ban đầu không uống hết có thể trả lại, là tự mình mở từng chai, dựa vào gì mà bắt tôi uống hết.”
“Đồ đàn bà thối tha, nghĩ tôi không dám tay sao!”
Anh ta uống say, mất lý trí, chửi thề một câu, loạng choạng cầm chai rượu ném về phía tôi.
Bạn thấy sao?