04
“A, thế không tốt lắm đâu. Thanh San sắp quen với chàng theo đuổi ấy rồi mà.”
Một thực tập vừa tốt nghiệp rụt rè hỏi.
Lý Diễm với vẻ mặt bất lực, như người từng trải: “Cô còn trẻ lắm, vài năm nữa sẽ hiểu, chim khôn chọn cành mà đậu, Châu Dịch đúng là không tồi, so với vị này thì không đáng gì. Tìm đàn ông, tất nhiên phải tìm người giàu hơn, nếu có bản lĩnh thì giữ cả hai cũng không thiệt.”
Những lời này tôi thấy buồn nôn.
“Chim khôn chọn cành, coi mình là gà à?”
Lý Diễm nghe tôi châm chọc, lập tức đứng dậy hét lên: “Lê Hoài Hạ, dám lại lần nữa xem!”
Cô ta định lao lên, đúng lúc đó, quản lý Lưu Văn Viễn mở cửa bước vào.
“Mọi người đang gì thế, giờ việc mà lại ngồi tán gẫu à!”
Nghe quản lý , mọi người đều ngồi xuống, Lý Diễm lại ấm ức.
“Quản lý, Lê Hoài Hạ không chịu việc đã đành, còn chửi tôi là...”
Lý Diễm tức đỏ mắt, không dám ra từ đó.
Lưu Văn Viễn dù đã kết hôn lại mờ ám với Lý Diễm, hai người thường những chuyện không đứng đắn trong văn phòng. Thấy nhân bị bắt nạt, ta chắc chắn không bỏ qua.
“Lê Hoài Hạ, công ty trả lương cho để lười biếng à, không việc còn chửi đồng nghiệp, nếu không muốn thì cút đi!”
Tôi xua tay: “Rõ ràng là Lý Diễm dạy người khác cách câu kéo đàn ông, sao lại thành ra tôi không việc, tôi có tham gia gì đâu.”
“Cô láo!” Lý Diễm tức giận chỉ vào mặt tôi mắng.
“Cô là đồ phụ nữ không ai thèm, không lạ gì Châu Dịch không cần , đáng đời bị bỏ rơi, đáng đời bị đá ra khỏi nhà.”
“Quản lý Lưu, nếu nhân viên của quý công ty đều có chất lượng thế này, tôi nghĩ tôi nên xem xét lại việc hợp tác giữa chúng ta.”
Một giọng quen thuộc vang lên ngoài cửa, trong sự bình tĩnh có chút không hài lòng.
Lưu Văn Viễn sắc mặt thay đổi, vội vàng quát: “Đừng rối nữa, việc đi!”
Rồi ta vội vã đến cửa giải thích: “Thiếu gia Tiêu, chỉ là hai nhân viên có chút mâu thuẫn, nhân viên của chúng tôi vẫn rất chất lượng, nếu ngài không hài lòng, tôi sẽ đuổi việc hai người này ngay.”
Tiêu Xuyên không thèm Lưu Văn Viễn, đi thẳng về phía tôi, đặt tay lên vai tôi, ngón tay gõ nhẹ.
“Sáng nay sao lại tự đi, không nghe hết câu.”
Anh xong câu này, trong văn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Anh chỉnh lại kính, cúi xuống, tôi quay đầu liền thấy đôi mắt tĩnh lặng phản chiếu khuôn mặt ngơ ngác của tôi.
“Hôm nay trời mưa, bố đến công ty em bàn việc, tiện thể đưa em đi, không sao. Hay là…”
Cánh tay vòng qua vai tôi, kéo tôi vào lòng.
“Em không muốn người khác biết mối quan hệ của chúng ta.”
Tai tôi đỏ lên, tôi biết luôn nghiêm túc, mối quan hệ này chỉ là chúng tôi sống chung.
Nhưng lời vô , người nghe hữu ý.
Đặc biệt là Lý Diễm, mặt ta đã đỏ như gan heo.
“Thiếu gia Tiêu, bữa tối...”
Tiêu Xuyên ngẩng lên Lưu Văn Viễn một cái, rồi từ chối thẳng thừng.
“Tôi sẽ xem xét lại việc hợp tác với quý công ty, bữa tối thì thôi đi.”
Anh đứng dậy, chỉnh lại bộ vest ủi phẳng phiu, gõ nhẹ lên bàn tôi.
“Tối về sớm, đợi ở nhà.”
Bạn thấy sao?