Sau Khi Chếc, Tôi [...] – Chương 6

"Những ngày qua đi đâu rồi?" Anh ta hỏi khi tôi vào.

 

"Anh có cảm nhận sự tồn tại của tôi không?" Tôi hỏi lại.

 

Lúc ta mở cửa, tôi đã cảm nhận sự khác thường của ta, nên mới hỏi xem ta có cảm thấy sự hiện diện của tôi không.

 

"Ban đầu tôi không để ý, sau này em vào giấc mơ tôi nhiều quá, tôi để ý rồi. Khi có và không có , cảm giác rất khác biệt."

 

"Ừm, tôi vừa đi một chuyện." Tôi gật đầu rồi tiếp tục .

 

"Chuyện gì ?"

 

"Nghe lời hôm đó, tôi đã đến địa phủ, nhờ Minh Quân giúp tra xét hình của vợ chưa cưới ."

 

Khi Trương Đại Chung nghe tôi nhắc đến vợ chưa cưới của ta, ta lập tức trở nên căng thẳng.

 

"Anh muốn nghe không?"

 

"Anh cứ đi, đã nhiều năm rồi, tôi cũng chuẩn bị tâm lý rồi."

 

"Cô ấy đã qua đời rồi, chính là do tai nạn hôm đó. Và ấy đã đầu thai rồi." Tôi kể lại đúng như sự thật, rồi tiếp tục về nơi ấy hiện đang sống.

 

"Minh Quân nhắn nhủ là: có số mệnh thì sẽ có, không có thì đừng ép buộc, đừng quấy rầy cuộc sống hiện tại của ấy. Anh muốn gặp ấy hay không, tự quyết định."

 

Tôi không gì thêm, chỉ im lặng ta.

 

Anh ta cũng im lặng, đột nhiên không kiềm chế cảm mà bật khóc.

 

Còn tôi, trước mắt tối sầm lại và tôi liền thoát ra khỏi giấc mơ.

 

Khi tôi lại Trương Đại Chung, ta đã tỉnh dậy, gối đầu đã ướt đẫm nước mắt.

 

Ngày hôm sau, Trương Đại Chung ra ngoài từ rất sớm.

 

Tôi không đi theo, vì tôi biết ta đi đâu. Tôi cũng hiểu, ta biết ta có thể gì và không thể gì.

 

Tối đó, Trương Đại Chung về nhà. Gương mặt ta rất bình tĩnh, dường như đã tìm sự giải thoát.

 

Khi ta ngủ, tôi lại vào giấc mơ của ta.

 

"Hôm nay, đã gặp ấy rồi phải không?" Tôi hỏi.

 

"Ừ, gặp rồi."

 

"Anh đã buông xuống chưa?"

 

"Đã buông xuống rồi." Anh ta kiên định , dường như cũng đang nhắc nhở chính mình, rồi tiếp tục :

 

"Vậy tôi đồng ý rồi, có thể trú ngụ trong cơ thể tôi."

 

"Không, tôi quyết định tìm người khác, cứ để , người giàu nhất tỉnh này, tiếp tục tỏa sáng đi."

 

Sau một hồi suy nghĩ, tôi không cho biết về việc chỉ còn mười năm tuổi thọ. Tôi cảm thấy sẽ quá tàn nhẫn.

 

"À, có một việc tôi phải với . Những loại thuốc chống đào thải của đã bị người khác thay đổi."

 

Trương Đại Chung, người giàu có này, cũng không dễ dàng gì, tôi không thể để người tốt bị tổn thương. Sau đó, tôi kể lại những lời tôi nghe cho .

 

Tưởng ta sẽ nổi giận, không, ta chỉ gật đầu rồi : "Tôi biết rồi, cảm ơn , tôi sẽ xử lý."

 

"Vậy nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi sẽ đi..."

 

7

 

Ngày hôm sau, tôi lại lên con đường hoàn dương, và không thể không thừa nhận rằng việc trở lại dương gian thật sự khó khăn quá mức.

 

Giờ chỉ còn lại hai lựa chọn, nữ minh tinh và cậu bé nhỏ, không biết nên chọn ai.

 

Chọn nữ minh tinh? Không , dù sao cũng là nam và nữ, mà vào trong cơ thể của thì thật quá không ổn.

 

Chọn cậu bé nhỏ? Cũng không , cậu ta còn quá nhỏ, lỡ dọa cậu ta thì sao? Mà giữa hai lựa chọn này, không chọn nữ minh tinh thì cũng thật chẳng khác nào... không bằng cầm thú.

 

Suy nghĩ mãi, tôi quyết định đi gặp nữ minh tinh đó để thảo luận một chút.

 

Tô Tiểu Mỹ, nữ, 31 tuổi, nữ diễn viên trong làng giải trí đại lục, đã đóng sáu bộ phim truyền hình, từng giành giải thưởng "Nữ phụ xuất sắc".

 

Bốn năm trước, trong một vụ tai nạn quay phim, ấy bị tổn thương giác mạc, một bên mắt bị mù, từ đó liền bị các công ty giải trí "hắt hủi".

 

Sau khi ghép giác mạc, ấy không tái xuất mà tự thành lập một studio và tự livestream.

 

Chạy đôn đáo mãi, cuối cùng vào buổi chiều của ngày thứ ba, tôi tìm thấy nhà của Tô Tiểu Mỹ. Tối hôm đó, khoảng 8 giờ rưỡi, cuối cùng ấy cũng về.

 

"Chị Trương à, tôi không ăn tối đâu. Mệt c.h.ế.t đi , tắm xong rồi ngủ luôn." Cô ấy rồi lên lầu vào phòng ngủ.

 

Sợ ấy sẽ khóa cửa phòng sau khi vào, tôi vội vã đi theo.

 

Tô Tiểu Mỹ vào phòng, bật đèn, đóng cửa lại rồi chuẩn bị cởi đồ.

 

“Ôi trời, sao lại nóng như ?” Tôi nhanh chóng quay mặt đi.

 

Sau vài tiếng xào xạc, tôi nghe thấy Tô Tiểu Mỹ đi lại gần, không kịp tránh, ấy đã bước qua cơ thể tôi.

 

Sau đó, mái tóc đen dài, một tấm lưng mượt mà, và... hai vòng tròn đầy đặn... uh, tôi không thể không thừa nhận mình đã bị hút mắt vào.

 

Tôi ngẩn ngơ ấy đi vào phòng tắm, hoàn toàn quên mất lời dạy của người xưa "Không những điều không đứng đắn".

 

Phòng tắm không đóng cửa, tiếng nước văng vẳng vọng ra.

 

Tôi bỗng có cảm giác thiếu oxy trong đầu, không thể không đi về phía phòng tắm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...