Ba ngày sau, nông trang Nguyên gia.
Quản gia tính toán thời điểm thu hoạch, không thấy bóng dáng đoàn người Uông Nhị.
Hắn tìm tới người phụ trách dân chạy nạn mới tới “Uông Nhị bọn họ đâu?”
“Hồi quản gia. Bọn họ vừa đất xong xuôi vừa mới đi ra ngoài" sau đó liền
“Những người này mới đến huyện Nhữ Dương cũng chưa đi đâu ra ngoài, chén đũa chăn đệm có lẽ đều không đủ dùng, ta sẽ đưa cho bọn họ một chút tiền công để họ có thể đi mua ít đồ."
Quản sự cũng là thuận miệng hỏi, hắn cảm thấy không bị phát giác điều gì liền gật đầu.
*
Ngày tối dần.
Nguyên Lí phong trần mệt mỏi hướng từ phủ huyện lệnh đến.
Giống như đã biết trước hắn sẽ về, trước phủ huyện lệnh đã có rất nhiều người náo nhiệt vây quanh. Có bá tánh khẽ nhỏ rồi chỉ vào Nguyên Lí :" Vị này chính là đại công tử huyện lệnh đại nhân của chúng ta."
“ Chính vị thiếu niên trẻ tuổi này ư, lớn lên trông thật tuấn tú, lại là người con hiếu thuận, huyện lệnh đại nhân và huyện lệnh phu nhân thật là có phúc."
Nguyên Lí đối với việc này mà tuy sắc mặt không thay đổi cũng có chút khích lệ.
Lâm quản gia mang theo mấy người hầu vội vàng đi tới, sau khi thấy Nguyên Lí sắc mặt tiều tụy , đôi mắt đỏ lên, quỳ xập gối ngay ở cổng lớn, khóc lóc : “Đại công tử, ngài cuối cùng đã bình an trở lại!”
Nguyên Lí vội vàng tiến lên nâng hắn dậy, “Ta tìm thảo dược còn thiếu cho mẫu thân rồi, thân thể mẫu thân ta hiện giờ như thế nào, mau đưa ta đi gặp người."
Lâm quản gia vui sướиɠ nhịn không mà khóc, “Thật tốt quá, thật tốt quá, phu nhân cứu rồi……”
Chủ tớ hai người nhanh chóng vội hồi phủ, quan môn phủ huyện lệnh đóng lại, bên ngoài các bá tánh thấy cũng cảm thán không thôi.
Bên trong phủ.
Nghe tiếng thì thào bên ngoài phủ, Nguyên Lí lau nước mắt trên mặt mà nhẹ nhàng thở dài.
Vừa vào cửa, Lâm quản gia liền ngừng khóc, nhanh tay xoa xoa nước mắt, “Đại công tử, lão gia đang ở trong thư phòng chờ ngài.”
Nguyên Lí nghi hoặc, “ Chờ ta?”
Lâm quản gia thấp giọng , “ Hôm qua Lão gia nhận tin từ Lạc Dương, xem xong liền nhốt mình lại không ra khỏi phòng.
Người đã dặn khi ngài trở về liền vào trong thư phòng, hẳn là có chuyện quan trọng cần thương nghị.”
Nghe thế, Nguyên Lí không hề dừng lại, bước nhanh theo hướng thư phòng mà đi.
Nhẹ nhàng gọi vang ngoài cửa phòng, phụ thân Nguyên Tụng vang lên giọng có vẻ mệt mỏi “Nhi? Vào đi.”
Nguyên Lí đẩy cửa đi vào, liền thấy phụ thân hữu khí vô lực mà ngồi trước án thư, hốc mắt hãm sâu, đáy mắt thanh hắc một mảnh.
“Nghe người cả đêm không ngủ?” Nguyên Lí trêu ghẹo , “ Có chuyện đại sự gì mà có thể người như ?"
Nguyên Tụng thở dài, “Ngươi ngồi xuống trước đi, ta đã điểm tâm và pha trà cho ngươi, chờ người ăn bo bụng trước rồi cũng không muộn."
Vừa dứt lời, liền có người đem đồ vào. Nguyên Lí cũng không khách khí với hắn, ăn uống no đủ sau đó rửa mặt , mới thoải mái dễ chịu mà tựa lưng vào ghế ngồi, “Xong rồi, người đi.”
Nguyên Tụng lại thở dài, “Ở Tam Đầu Sơn chịu đựng ba ngày liền ngươi có bị thương không?”
Nguyên Lí nhịn không , “Mỗi ngày người và mẫu thân đều sẽ phái người đến bảo vệ ta, ta có bị thương không, ngài có thể không biết ư?”
Nói , hắn lại càng thật sự tò mò , “ Cuối cùng có chuyện gì, ngài năm lần bảy lượt úp úp mở mở không ?”
Nguyên Tụng trầm mặc một lát, từ từ rút một phong thư đặt trên bàn đưa cho Nguyên Lí, “ chính ngọ hôm qua Sở Vương phủ ở Lạc Dương đưa tới một phong thư .”
“Chính là những người đã cùng hoàng đế thống nhất thiên hạ lập nên triều đại , sau đó phong vương ở phủ Sở Vương sao?" Nguyên Lí hỏi.
“Đúng .”
Nguyên Lí mở phong thư ra, thuận miệng hỏi: “ Nội dung gì ?”
Phụ thân nhắm mắt, nặng nề : “ Thư cầu thân .”
Thư do chính tay phu nhân Sở Vương viết, có bút tích của Sở Vương, chuyện xung hỉ cũng Sở Vương đồng ý. Trong thư những lời khẩn thiết dường như khóc nhiều sắp cạn nước mắt.
Nguyên Lí chưa nghe phụ thân xong hết câu đã thấp thỏm xem thư. Theo nội dung trong thư, thần sắc từ hoang mang biến thành hoảng sợ cuối cùng là hoàn toàn sững sờ.
Phụ thân : “Sở Vương phủ khi tuyệt vọng thì chuyện gì cũng có thể , bọn họ còn không biết từ lúc sinh ra ta trông như thế nào, còn muốn ta cùng trưởng tử nhà hắn xung hỉ. Nghe có phải rất buồn không?”
Hắn nghiêng đầu, đại nhi tử ngồi đối diện vẫn chưa hoàn hồn.
Thiếu niên lớn lên môi hồng răng trắng, mắt tựa đầy sao, hàng mi cong vuốt. Tóc mềm mại uốn lượn hai bên thái dương, như thế nào cũng có thể khiến cho người ta thích.
Nguyên Tụng trong lòng bối rối.
Nguyên Lí đặt phong thư xuống, hai mắt thẳng Nguyên Tụng, “Ta không đồng ý.”
Nguyên Tụng khổ : “Ta cũng không muốn đồng ý, Sở Vương phủ ra điều kiện lại ta do dự.”
Nguyên Lí nhăn mày lại.
Nguyên Tụng ngày thường rất thương hắn, cho rằng hắn chính là tương lai của Nguyên gia, là điều kiện gì lại có thể khiến cho Nguyên Tụng do dự?
Nội dung trong phong thư đó cũng không viết rõ điều kiện là gì.
Nguyên Lí hỏi: “Bọn họ đưa ra điều kiện gì?”
Nguyên Tụng nhắm mắt lại, đọc từng chữ không sót cho hắn nghe.
Sở Vương phủ rõ, tuy là “Xung hỉ”, Nguyên Lí cùng trưởng tử Sở Minh Phong thực tế sẽ không phát sinh quan hệ. Nguyên Lí chỉ tạm thời đến ở phủ Sở Vương, chờ sau khi xung hỉ xong bất kể là bệnh của hắn khỏi hay không, Sở Vương phủ sẽ đáp tạ Nguyên Lí.
Nếu Nguyên Lí đồng ý, ngay lập tức Sở Vương phủ sẽ tác đến Quốc Tử giám để Nguyên Lí có thể đến Quốc Tử học hoặc Thái học. Hơn nữa sẽ tìm thầy nhận Nguyên Lí đồ đệ, sau này sẽ không bao giờ phải lo lắng tới đường đi, bọn họ sẽ giúp đỡ Nguyên Lí.
Thậm chí thanh danh, Sở Vương phủ đều đã lo liệu trước cho Nguyên Lí rồi. Nguyên Lí đến vương phủ xung hỉ là vì cứu người, là vì thiện tâm, như thế là cử chỉ trung nghĩa, sẽ khiến cho mọi người cảm than không ngừng.
Điều kiện như , Nguyên Tụng khó có thể cự tuyệt, chỉ sợ gia đình có điều kiện cũng không thể cự tuyệt.
Bắc Chu dân phong mở ra, luật pháp cũng không khắc nghiệt, danh sĩ phong lưu, cưới nam nhi tuy cũng không thấy nhiều lắm cũng tuyệt nhiên không phải hiếm thấy. Như Nguyên Tụng đã sớm đứng vững trong quan trường, phong thư của người này tất nhiên sẽ không chút do dự mà đồng ý. Nhưng Nguyên Lí vẫn chỉ là thiếu niên nhỏ tuổi, khí phách mạnh mẽ chỉ sợ trong lòng sẽ cảm thấy bị chịu nhục.
“Vi phụ không ép ngươi,” Nguyên Tụng gian nan địa đạo, “Ngươi nếu là cảm thấy khó xử, liền có thể cự tuyệt.”
Nguyên Lí rũ mắt, hàng mi dài rủ xuống, hắn lẳng lặng mà suy tư.
Sắp loạn thế.
Nếu dựa theo tốc độ bình thường của hắn, ít nhất cũng cần mấy năm mới có thể lên quan, trong tay mới có thể bắt đầu có chút quyền lực chiêu binh mãi mã.
Nhưng vài năm sau, hắn đã mất đi cơ hội.
Nguyên Lí bỗng chốc tỉnh táo, trong mắt kiên định mà , “Cha, đồng ý với Sở Vương phủ đi.”
Nguyên Lí có tư tưởng cởi mở của người hiện đại, tuy hắn không thích nam nhân trưởng tử Sở Vương phủ cũng không thật sự cần hắn xung hỉ. Đã có thể giải quyết vấn đề vào Quốc Tử giám, lại có thể bái sư , lại còn giúp Sở Vương phủ nợ một ân huống hồ thanh danh lại không hề bị hao tổn, trăm lợi không phải tệ lắm, thật sự cũng không có lý do để cự tuyệt. Hơn nữa, nếu thật sự xung hỉ hữu dụng, có lẽ còn có thể cứu một người.
“Ngươi ——” Nguyên Tụng thất thần, mở choàng mắt mà hắn, trong mắt dần dần ướŧ áŧ, “Con à, ngươi không cần vì ta và mẫu thân mà ……”
“Cha không cần suy nghĩ nhiều,” Nguyên Lí nhịn không cong đôi mắt, khóe môi nhếch lên, “Nam tử hán đại trượng phu, lấy kiến công lập nghiệp nhiệm vụ của mình, hà tất để ý việc nhỏ này?”
Lời này hào khí vạn phần, Nguyên Tụng chỉ cảm thấy buồn bực trong lòng buồn biến mất hết, hắn thở phào một hơi, “Con ta đúng.”
Nguyên Lí thành tiếng, đem thư đưa cho phụ thân, “Sở Vương phủ định thời gian xung hỉ là bao giờ?”
“Người truyền tin còn chưa đi, đang chờ con trả lời” Nguyên Tụng trong đau khổ . “ Một khi con đồng ý lập tức đêm nay hắn sẽ thúc ngựa trở về, ngày mai xe ngựa của Sở Vương phủ sẽ đến đón con tới Lạc Dương, sau đó chính là ngày con bái đường thành thân.”
Nguyên Lí kinh ngạc, “Sao có thể gấp như ?!”
Nguyên Tụng thấp giọng : “Trưởng tử Sở Vương phủ sợ là không trụ nổi.”
Nguyên Lí hiểu rõ, cũng không hề rối rắm, “Cứ như đi, đêm nay ta sẽ tâm sự cùng mẫu thân.”
“Đi thôi,” Nguyên Tụng xua xua tay, “Nhưng nạn dân con giúp đỡ ở nông trang, ta nhất định sẽ giúp đỡ bọn họ thay con, chớ có lo lắng.”
“Nếu cha đã như , con tự nhiên sẽ không phải lo lắng.”
Nguyên Lí nhấp môi , Hành lễ với phụ thân sau đó xoay người rời thư phòng đi.
Nhưng khi hắn sắp bước qua ngạch cửa, phụ thân ở đằng sau người bỗng nhiên : “Con à, vi phụ thực sự xin lỗi ngươi.” Những lời đầy áy náy cùng sự chua sót.
Nếu thân phận của hắn cao hơn một chút, sao có thể để hài tử chịu loại này nỗi ấm ức này?
Nguyên Lí sửng sốt, ngay sau đó liền phất phất tay, ung dung mà đi về phía trước.
Hắn từ nhỏ đã không có cha mẹ, sống lại một đời, người nhà đối hắn như thế đã là bù đắp thương của cha thương của mẹ. Hắn còn trẻ tuổi khắc phải dùng sức của chính mình để tạo tiền đồ, tạo công lao của chính mình như thế mới không uổng phí một đời.
*TGRN
Ngoài thành, dãy núi non trùng điệp, cao ngất như chạm tới mây.
Hai bên đường, vô số thi thể vẫn liên tục xuất hiện dọc hai bên núi, tứ tung ngang dọc nằm dài trên đất. Máu từ từ trong kẽ nứt trên cỏ chảy ra, uốn lượn tinh tế thành một con sông.
Cách đó không xa, tiếng ngựa nhanh chóng tới gần, trong chốc lát đã thấy một đoàn người uy phong đi tới.
Người dẫn đầu sắc mặt khó coi mà xoay người xuống ngựa, sau khi quan sát dung mạo những người này, lập tức mắng ra một câu thô tục, “Chết tiệt, ai đã ?”
“Đại nhân, đây là đoàn xe của tên tham quan Hán Trung kia phái người đến Lạc Dương tặng lễ vật?” Phó tướng nghẹn họng trân trối, từ trên ngựa xuống nhanh chóng đi tới, “ lão nương ta, đây là ai ? Bạc đâu! Đồ cổ đâu! Tơ lụa đâu! Đồ vật chúng ta muốn cướp đều đâu mất?”
“Ta sao biết !” Dương Trung Phát hùng hùng hổ hổ, “Cái này sao ta có thể ăn với Sở Hạ Triều! Trông cậy vào lần này để có thể bổ sung một chút quân nhu, kết quả chưa thấy bạc đâu đã thấy người chết nằm dài khắp mặt đất. Nếu Hạ Sở Kiều hỏi ta đồ ở đâu, ta sao…"
Phó tướng xoa mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt đau khổ : " Chuyện như thế này phải sao bây giờ đại nhân, đây là mệnh lệnh của tướng quân với chúng ta, nhất định phải thu số hàng hóa này dùng."
Dương Trung Phát hít sâu một hơi, hạ hỏa khí xuống, đi lên trước tra xét.
Tất cả số thi thể đó đều nằm ngửa mặt lên trên, có vẻ như đều từng người chạy từ trong núi ra lần lượt bị gϊếŧ chết với cách thức giống nhau. Dương Trung Phát đi vào trong núi quan sát một chút, ở trong núi phát hiện không ít cơ quan bẫy rập. Một cái hố cắm đầy cọc trúc sắc bén trúc , lắp đầy bảy tám cái thi thể giống như con nhím.
Có lẽ thực lực của bọn họ không lớn cho nên mới tương kế tựu kế, dùng phương pháp dương đông kích tây, rụ người vào trong núi để hạ từng người một.
Phó tướng mang theo một số người đi xung quanh một vòng phát hiện lá rụng xuống cùng dấu vết bánh xe lăn để lại trên mặt đất.
Bọn họ vẫn tiếp tục hướng trong núi mà đi. Đi đến nửa đường liền phát hiện mấy cái xe đã hỏng bị đẩy rơi xuống dòng sông. Đây chính là xe tên tham quan kia dùng để vận chuyển bạc.
Dương Trung Phát sắc mặt xanh mét, rốt cuộc là ai có thể xử lý mọi việc như , đi theo tới bờ sông mà một chút dấu vết cũng không để lại. Bọn họ sao có thể tiếp tục điều tra?
Nhưng nếu là không điều tra, hắn sao có thể cho Sở Hạ Kiều một câu trả lời thỏa đáng.
Hắn bảo mấy tên binh lính cởϊ áσ giáp nhảy xuống sông tìm kiếm. Tìm toàn bộ dòng sông không sót một góc. Cuối cùng ở dưới hạ lưu phía dưới một phiến đá tìm một kiện áo khoác nhiễm máu.
Dương Trung Phát đem áo ngoài lên hắc mặt một lát, trầm giọng : “Tra! Ngày hôm sau Sở Hạ Kiều trở về, mặc kệ là cẩu tặc nào lấy đồ của chúng ta, khi hắn trở về đều phải cho hắn một câu trả lời thích đáng.!"
Thủ hạ người cùng đồng thanh : “ vâng!”
Bạn thấy sao?