1
Hồi nhỏ, ta lẻn vào thư phòng của phụ thân ta, phát hiện một tiểu tử đang đứng trên ghế của người, mài mực và bẩn bức tranh mà người vừa vẽ xong.
Ta rất tức giận, liền kéo tay tiểu tử đó đi gặp phụ thân.
Kết quả là trong lúc hắn vùng vẫy lại vô đổ cây nến, một cây mực rơi xuống, xui xẻo đập trúng đầu hắn khiến hắn ngất xỉu, bọn ta suýt nữa bị thiêu cháy, ta phải dùng hết sức lực mới kéo tiểu tử đó như con chó chết ra ngoài.
Kết quả là gặp ánh mắt lo lắng của a nương, còn phụ thân ta thì suýt ngất.
Phụ thân ta trước nay chưa bao giờ giận dữ, hôm đó lo lắng đến nỗi ôm tiểu tử đó đi luôn, còn không thèm liếc ta một cái.
Vốn dĩ luôn là bảo bối trong nhà, ta ấm ức khóc òa, kéo tay áo a nương hỏi tiểu tử đó có phải là con riêng của phụ thân ta không, hậu quả là ta bị nương đánh vào gáy một cái.
Mực dính lem đầy mặt ta, ta càng khóc, mặt càng giống cục than, soi gương lớn tiếng hét mình bị hủy dung.
Sau đó, cả nhà họ Nguyễn ai cũng biết mặt bên phải của ta đen một mảng lớn, một đồn mười, mười đồn trăm, ta bị hủy dung.
Rồi cả Kinh thành đều biết con độc nhất của Tể tướng Nguyễn bị hủy dung.
Nhưng mà… rõ ràng là mực dính mặt ta mà…
Ta vừa rửa mặt, vừa khóc, cái mực này sao khó rửa thế? Rửa đến đỏ cả mặt mà vẫn chưa sạch!
Phụ thân lên định đánh đít ta một trận, may mà có a nương ta ngăn lại, sau đó ông đau lòng thư phòng bị cháy thành tro và mặt ta dính mực, đó là cây mực ông bỏ vài ngàn lượng bạc mua về, thế mà bị ta tan.
A nương không chịu nổi tiếng khóc của ta, trực tiếp dặn người hầu không cần rửa nữa, ra ngoài đeo khăn che mặt đi, mực này nhiều lắm cũng chỉ mấy tháng là hết.
Ngày hôm sau ta đeo khăn che mặt ra ngoài mua trâm, bị người ta thấy, càng chứng thực việc ta bị hủy dung.
Ta muốn giải thích bất lực, ngay cả Quận chúa hay đối đầu với ta cũng ta đầy thương , không tranh mua trâm với ta nữa.
Không phải ta giả vờ, đều tại cây mực của lão già tốt quá, ta đeo khăn che mặt nguyên một tháng.
Bạn thấy sao?