CHƯƠNG 8
Ngày hôm sau, luật sư Dương đã nộp đơn khởi kiện lên toà án.
Ban đầu, tôi còn tưởng rằng đây sẽ là một cuộc chiến trường kỳ, không ngờ lại là Tưởng Vạn Quân đột ngột đề nghị hoà giải.
Vài ngày trước, tôi có trò chuyện với Tiểu Ngô, thì biết rằng bây giờ Tưởng Vạn Quân đang rất căng thẳng, các phòng ban khác đều nhất trí áp lực lên ta để giải quyết vấn đề.
Anh ta là người của phó tổng mới là ông Trương. Mặc dù có sự bảo vệ của cấp trên, ta cũng không chịu nổi khi ngày nào cũng bị người ta tra hỏi. Trước đó, Dương Cần, người thay thế tôi, vì không chịu áp lực nên đã trực tiếp nộp đơn xin nghỉ việc.
Anh ta bây giờ đang bối rối, một mặt phải trấn an Dương Cần, thuyết phục ta ở lại việc, một mặt còn phải chịu đựng cơn thịnh nộ của các phòng ban khác.
Tưởng Vạn Quân chẳng còn cách nào khác đành phải nhờ pháp vụ công ty liên lạc với luật sư Dương, muốn hai bên hẹn một buổi để đàm phán.
Khi luật sư Dương gọi điện hỏi tôi rằng khi nào có thời gian để tham gia đàm phán thì tôi đang đi nghỉ dưỡng ở ngoài. Bây giờ, người đang vội là họ, tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
"Hay là đầu tháng sau nhé."
"Tôi định đi chơi một thời gian rồi, đầu tháng sau có thể về rồi."
Cùng ngày hôm đó, tôi lại nhận điện thoại từ Tưởng Vạn Quân. ta dùng một số điện thoại khác gọi cho tôi:
"Lâm Hàm, bây giờ giỏi lắm đúng không?"
"Vốn dĩ nên bị đuổi từ lâu rồi! Bây giờ, hành của đã chọc giận cả công ty, chúng tôi sẽ công khai hành vi của . Sau này đừng hòng việc trong lĩnh vực Internet nữa!"
Bị ép đến mức này rồi, ông ta vẫn không học cách tôn trọng người khác, vừa mở miệng đã không lời tử tế.
"Được thôi, tùy , chào ."
Nói xong, tôi định gác điện thoại thì nghe tiếng quát từ đầu dây bên kia:
"Lâm Hàm, hãy đợi đấy!"
Gác máy ông Tưởng Vạn Quân, điện thoại của Tống Tĩnh cũng gọi đến, ta vừa đe dọa vừa dụ dỗ, bảo rằng chỉ cần tôi chịu về bàn giao lại công việc, mọi chuyện đều có thể chuyện .
"Cô còn trẻ, đấu với công ty không có lợi đâu, chỉ cần bây giờ chịu về bàn giao lại, tiền đền bù thôi việc có thể thương lượng lại."
"Vậy thì theo phương án bồi thường mà luật sư Dương đưa ra ở lần hòa giải trước."
Bên Tống Tĩnh im lặng, tôi lại nghe thấy tiếng Tưởng Vạn Quân từ bên cạnh:
"Thôi, cứ hứa với ta trước, giải quyết vấn đề rồi tính tiếp."
Tống Tĩnh cân nhắc một lúc, rồi đồng ý.
Thấy mục đích đã đạt , tôi biết dừng đúng lúc, sau khi trao đổi với luật sư Dương, hẹn thời gian hòa giải vào tuần sau, họ muốn càng sớm càng tốt, tôi đang ở nơi khác, cũng không muốn vội vàng như .
Bất đắc dĩ, họ phải nghiến răng đồng ý.
Tại buổi thương thảo, Tưởng Vạn Quân và Tống Tĩnh không còn vẻ ngạo mạn như trước nữa.
Họ đã đồng ý rất miễn cưỡng với mức bồi thường 2N+1 mà luật sư Dương đại diện cho tôi nêu ra, cùng với tiền ngoài giờ, tiền bồi thường phép chưa nghỉ, thậm chí còn bao gồm cả chi phí luật sư của chúng tôi.
Công ty Chi Vân ngay lập tức chuyển cho tôi gần một trăm vạn.
Tôi đồng ý có thể bàn giao trực tuyến một ngày với mức phí một vạn đồng, sau này sẽ tính theo lần, mỗi lần 3000.
Lời đề nghị của tôi khiến Tưởng Vạn Quân tức chết chỉ còn cách chấp nhận.
Tống Tĩnh cũng tức không kém, vừa thở dài vừa lắc đầu:
"Người trẻ tuổi đừng có tự mình chặn đường lui của mình."
Tôi mỉm ta:
"Lần trước cấp cho tôi tờ giấy xác nhận nghỉ việc, tôi mất rồi, phiền lại cho tôi một bản."
Mặc dù nghiến răng nghiến lợi với tôi ta vẫn phải cấp lại cho tôi một bản xác nhận thôi việc và sửa lý do thôi việc thành "lý do cá nhân".
Cảnh tượng ấm ức của họ khác hẳn với vẻ vênh váo ra lệnh nghỉ việc cho tôi lúc trước.
Bạn thấy sao?