Sau Khi Bị Sa [...] – Chương 6

CHƯƠNG 6

Từ khi nộp hồ sơ cho đến khi hoà giải, thủ tục trọng tài mất khoảng 1-2 tuần.

Trong khoảng thời gian này, tôi đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm ở Bắc Kinh.

Sau khi tôi lờ đi lời mời kết của Dương Cần, Tưởng Vạn Quân đã gọi điện thoại cho tôi:

"Lâm Hàm, tôi kêu Dương Cần kết với trên WeChat, tại sao không đồng ý?"

"Tại sao tôi phải đồng ý cơ chứ?!"

"Cô trả lời thế là sao? Dương Cần rằng chưa để lại tài khoản. Làm sao ta có thể tiếp quản công việc của cơ chứ?!"

"Dù sao thì tôi cũng đã bàn giao rồi. Còn có cả chữ ký của trên biên bản bàn giao cơ mà. Anh muốn không thừa nhận à?"

Nói xong, tôi gửi bức ảnh biên bản bàn giao qua cho ông ta.

Lúc đầu, tôi đã cố lập ra hai biên bản bàn giao, một bản nộp cho công ty, một bản tôi cầm về.

"Thế rốt cuộc thì muốn gì? Muốn bàn giao tài khoản không?!"

"Anh thế là sao? Tôi đã không lấy tài khoản đi rồi, tôi phải bàn giao thế nào? Mà lúc đó, các chẳng phải đã khoá máy tính của tôi ngay rồi sao."

"Vậy thì phải cho tôi biết tài khoản ở đâu chứ?!"

Tưởng Vạn Quân hoàn toàn không nhận ra rằng bây giờ ta không còn là sếp của tôi nữa rồi, vẫn ra vẻ hống hách như trước.

"Tôi não cá vàng, không nhớ , không trả lời!"

Tất cả thông tin tài khoản đều lưu trên máy tính.

Tưởng Vạn Quân không đến nỗi ngu đến mức vậy chứ. 

Sau khi tôi nghỉ việc, ta đã cho người sao lưu toàn bộ nội dung trên máy tính của tôi.

Tuy nhiên, tệp lưu trữ tài khoản của tôi lại chôn rất sâu và còn khoá lại.

Nếu họ tìm thì là do họ may mắn, còn không tìm thì chỉ có thể trách họ kém may rồi, dù sao thì tôi đã "bàn giao" rồi còn gì.

"Có phải muốn chống đối không?"

Anh ta tăng âm lượng, tôi đã có thể hình dung ra bộ dạng xấu hổ và tức giận của ta.

"Giờ thì phải thế nào đây? Hay là báo cảnh sát đi."

"Cô!"

CHƯƠNG 7

Cuộc hoà giải đầu tiên của thủ tục kiện cáo diễn ra và Tưởng Vạn Quân cùng Tống Tĩnh đều tham dự phiên hoà giải này.

Điều kiện mà Chi Vân đưa ra là sẽ trả 1 tháng lương thôi việc (tương đương N tháng lương) và thêm một tháng tiền bàn giao.

Lúc này, Tưởng Vạn Quân mới nhận ra rằng, tôi không bàn giao thì họ không thể tiếp tục công việc.

Các tính năng mà đội phát triển nâng cấp vẫn không thể đưa vào môi trường sản xuất, áp lực đổ dồn lên đội vận hành, với tư cách là quản lý trực tiếp, Tưởng Vạn Quân tất nhiên không thể tránh khỏi trách nhiệm.

Luật sư Dương đã trực tiếp từ chối các điều kiện mà họ đưa ra và đưa ra cầu của chúng tôi:

Đền bù 2N+1 với tổng số là 15 tháng lương, ngoài ra còn phải trả thêm các khoản tiền thêm giờ trong 6 tháng qua, cũng như khoản tiền bù nghỉ cho số ngày nghỉ phép chưa nghỉ bù trong năm nay.

Thời gian việc theo quy định là 40 giờ mỗi tuần. Trong 6 tháng qua, tôi đã việc hơn 80 giờ mỗi tuần, tổng thời gian thêm là hơn 1200 giờ.

Trước khi bị sa thải, tôi đã lưu lại toàn bộ dữ liệu về thời gian chấm công mỗi ngày.

Luật sư Dương còn chưa hết thì đã bị Tưởng Vạn Quân cắt lời một cách vô lễ.

"Làm thêm giờ mà còn muốn tiền nữa à? Là do hiệu suất việc của ta quá thấp!"

Bây giờ đã trở mặt nhau hết cả rồi, tôi cũng không buồn nương tay với ta nữa:

"Xin nhờ đi điều tra thử về tỷ lệ nhân sự vận hành của các công ty khác xem rồi hãy ra vẻ nữa. Nhưng thôi, không hiểu về những điều này đâu, hay đúng hơn là chẳng biết gì về vận hành, vẫn cứ mặt dày mà lãnh đạo."

"Anh đi, với tư cách là lãnh đạo của ba nhóm quản lý vận hành, hỗ trợ và bảo mật, đã có đóng góp gì cho công việc của chúng tôi không? Anh hiểu gì về nội dung công việc của chúng tôi không? Anh có đọc hiểu code không?"

"Anh chả hiểu cái gì, ngày nào cũng chỉ nịnh hót ở công ty, có ở, sớm muộn công ty cũng sản thôi!"

Tưởng Vạn Quân hoàn toàn không ngờ rằng tôi, một người vốn luôn im lặng, lại có thể chửi tục vào mặt ta. Anh ta sửng sốt một lúc, tức đến nỗi mặt đỏ bừng, ta đập mạnh vào bàn:

"Lâm Hàm, ai cho cái lá gan đó?"

Tôi nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, nhướng mày ta, khẩy :

"Ôi, xấu hổ quá rồi? Tôi sai ư? Anh phản bác đi chứ, viết một đoạn code khủng để chứng minh tôi sai đi?"

Anh ta bị tôi chọc tức, lao sang định đánh thì bị mấy nhân viên kéo lại. Tôi cố ý tiến lại gần, vỗ nhẹ vào mặt mình:

"Lý do chẳng ra gì mà muốn đánh người à? Đánh đi, không đánh là cháu tôi."

Phải thừa nhận rằng, tôi cũng hơi đê tiện thật, miễn là có thể chọc tức ta thì tôi thấy hả dạ.

Nhân viên công tác thấy chúng tôi không thể chuyện tử tế với nhau, nhân viên chỉ còn cách giải tán, để chúng tôi đi theo trình tự tố tụng.
 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...