Sau Khi Bị Lưu [...] – Chương 6

Nàng ta cũng không giấu giếm thân thế của mình, rằng vì muốn leo lên cao nên đã cấu kết với lão gia, bị phu nhân phát hiện ban cho đám gia đinh trong viện thay phiên nhau sỉ nhục. 

 

Nàng ta không chịu nổi đau khổ, cắn đứt cổ họng tên gia đinh hành hạ nàng ta tàn nhẫn nhất. 

 

“Ban đầu là bị xử trảm, lão gia niệm cũ cầu xin quan phủ, đổi thành lưu đày.” Nàng ta vừa vừa

 

“Minh Nhã, muội xem trong lòng nam nhân thật sự có niệm cũ sao?”

 

Ta nghĩ đến vị hôn phu Đoạn Hoằng Dật: “Có lẽ có một chút, không nhiều.”

 

Nàng ta lại hỏi ta có cảm thấy nàng ta không biết xấu hổ hay không, thân là nha hoàn lại leo lên giường lão gia. 

 

Ta suy nghĩ một chút, nếu như là trước kia lúc còn là tiểu thư Hầu phủ, ta nhất định sẽ ghét bỏ loại nha hoàn không an phận này. 

 

Nhưng hiện tại ta cũng đang vì sinh tồn mà liều mạng vùng vẫy, có tư cách gì mà coi thường người khác?

 

Đã không ngủ , chúng ta cũng bò dậy đi ra bờ hồ. 

 

Không ngờ lại gặp phải có người đang tắm. 

 

Dáng người cao lớn, vừa là biết ai. 

 

Xấu hổ quá, ta ra hiệu với Đào Hồng, chúng ta mau rút lui. 

 

“Dáng người của Dương đại nhân thật tuyệt…” Đào Hồng nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai ta. 

 

Ta dùng tay che mắt, do tò mò vẫn hé ra một khe hở trộm. 

 

Đáng tiếc hắn vừa vặn quay lưng lại, chỉ thấy một đoạn eo và mông. 

 

Trở về nằm xuống, tim ta đập thình thịch hồi lâu. 

 

Cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, trong mơ toàn là eo và m.ô.n.g của nam nhân lắc lư trước mặt ta. 

 

Ngày hôm sau gặp lại Dương Trĩ, ta mang theo quầng thâm mắt, ít nhiều có chút chột dạ. 

 

Đào Hồng lại có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là lúc không có ai ý lại ghé vào tai ta:

 

“Chậc chậc chậc, m.ô.n.g của nam nhân cũng cong như sao?”

 

“Minh Nhã, muội đừng nữa, kỳ thật Dương đại nhân lớn lên rất đẹp trai, trước kia sao ta chỉ thấy hắn hung dữ đáng sợ chứ.”

 

“Thôi, thôi, nhân vật như , chúng ta không thể trêu vào. Nhất là muội, tránh xa hắn ra, ta đã sớm ra hắn đối với muội không giống người thường. Nhưng nam nhân như muội không chịu nổi đâu, sẽ phải chịu khổ sở đấy!”

 

Sau khi thân thiết, Đào Hồng tự xưng là tỷ tỷ của ta, bắt đầu lải nhải. 

 

Hình ảnh eo và m.ô.n.g lại hiện lên trong đầu ta, ta chỉ đành vội vàng niệm tâm kinh. 

 

Tội lỗi, tội lỗi. 

 

7.

 

Đào Hồng để mắt đến một tên thuộc hạ có dung mạo khá tuấn tú bên cạnh Dương Trĩ. 

 

Mỗi ngày đều híp mắt lượn lờ trước mặt tên lính họ Liễu kia. 

 

Nhưng có một ngày Đào Hồng không còn vui vẻ nữa, run rẩy với ta những nữ phạm nhân bỏ chạy trước đó có người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của họ ở phía bên kia cồn cát. 

 

Họ không bị lính canh giữ chà đạp, lại không thoát khỏi những tên phạm nhân tự do kia. 

 

“Đều là súc sinh!”

 

“Minh Nhã, chúng ta nhất định không thể rời đi, rời đi rồi chỉ có một con đường chết.” Nàng ta nghiến răng nghiến lợi

 

Rất nhiều người đều ý thức điểm này, trong lều chúng ta có mấy người đều tìm người trong lòng trong số những tên lính này. 

 

Điều khiến người ta càng thêm rợn tóc gáy chính là những người đó hiện giờ đang vây quanh chúng ta không xa. 

 

Họ giống như chó sói, bởi vì thiếu thốn lương thực mà đang chằm chằm chúng ta với ánh mắt sáng rực. 

 

Dương Trĩ dặn dò mọi người thay phiên nhau canh gác ban đêm, nữ nhân cũng không ngoại lệ. 

 

“Sợ thì bịt tai lại.” Dương Trĩ đứng bên cạnh ta, giọng không rõ cảm

 

Tối nay đến lượt ta canh gác, những người bên ngoài dường như còn điên cuồng hơn trước. 

 

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng chửi rủa xen lẫn gió đêm như muốn xé rách màn đêm hoang vu này. 

 

“Bọn chúng sẽ không c.h.ế.t tử tế!” Ta dựa vào tảng đá, cố gắng giữ vững giọng run rẩy của mình. 

 

Dương Trĩ “ừm” một tiếng. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...