Ta ra sức giãy giụa, trong lòng lo lắng không thôi.
Ta chằm chằm Dương Trĩ, hy vọng hắn có thể buông hành lý đang thu dọn mau chóng chạy tới cứu ta.
Trong lòng âm thầm oán trách tên Dương Trĩ này thật sự là thiết thạch tâm trường, gần gũi với hắn thật uổng công.
Điều này khiến ánh mắt Đoạn Hoằng Dật trở nên nghi ngờ, chất vấn ta: “Ý Nhi, hắn là ai, tại sao muội lại dùng ánh mắt đó hắn?”
“Chẳng lẽ muội và hắn… Cho nên mới không muốn đi với ta!”
Đôi mắt Đoạn Hoằng Dật đột nhiên trở nên sắc bén, siết chặt lấy tay ta.
Cổ tay ta đau rát, cũng không đau bằng trái tim ta.
Ta đá hắn ta một cái, căm hận : “Nếu nhà ta không gặp nạn thì Đoạn công tử còn dám trách móc ta như trách mắng hạ nhân như sao?”
Thì ra nghĩa từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có .
Hai mắt Đoạn Hoằng Dật đỏ ngầu, sắp không nhịn muốn ra hành thiếu lý trí thì Dương Trĩ xoay người trở lại, thân hình cao lớn chắn trước mặt ta, hơi cúi đầu, chằm chằm Đoạn Hoằng Dật: “Đoạn công tử, đây là muốn giữa ban ngày ban mặt cưỡng ép cướp đoạt dân nữ sao?”
Đoạn Hoằng Dật ăn mặc sang trọng, da dẻ trắng nõn, nếu như là ngày thường có thể coi là một công tử tuấn tú.
Đáng tiếc, đứng trước Dương Trĩ ăn mặc xuề xòa lại cao lớn tuấn lãng, thậm chí có phần ngang ngược lại giống như một con thiên nga nuôi nhốt bị bóp cổ, yếu ớt vô cùng.
Đoạn Hoằng Dật có lẽ cũng nhận ra điểm này, liên tục lui về phía sau mấy bước ta giống như đang một nữ nhân phóng đãng, không biết liêm sỉ.
Ta thản nhiên thẳng vào mắt hắn ta, trong lòng đã sáng tỏ.
Đúng , hắn ta ta chỉ có thể thiếp, nguyên nhân ngoài việc nhà ta sa sút e rằng còn do hắn ta đang suy xét xem trên đường đi đày ta có còn trong sạch hay không.
Đoạn Hoằng Dật nghiến răng nghiến lợi, lạnh: “Các ngươi quả nhiên là gian phu dâm phụ.”
Dương Trĩ liếc mắt cổ tay bị siết đỏ của ta, đồng tử co rút: “Nói chuyện đừng khó nghe như . Nam chưa cưới, nữ chưa gả, không gọi là gian phu dâm phụ. Hơn nữa, cùng nhau ngủ phải là ngươi ta nguyện mới thú vị, hiểu không?”
Hắn đưa tay túm lấy cổ áo ta: “Còn không mau đi, phiền phức!”
Hai mắt Đoạn Hoằng Dật đỏ ngầu, túm lấy tay áo ta một lần nữa: “Ngủ rồi! Thật sao? Ngươi rõ cho ta! Sao ngươi có thể không biết liêm sỉ như ?”
Hiện tại ta đã có chỗ dựa, bèn dùng sức rút tay áo ra.
“Đứng lại!”
Đoạn Hoằng Dật như là đã hạ quyết tâm rất lớn: “Thôi , muội nhất định là có nỗi khổ tâm, ta tha thứ cho muội. Bây giờ muội theo ta trở về, từ nay về sau chúng ta sẽ xưng hô như huynh muội, ta sẽ sắp xếp một gian viện cho muội…”
Ta đột nhiên dừng bước, bật thành tiếng, đây là muốn ta ngoại thất còn không bằng cả thiếp sao.
Ngoại thất cũng không tính là gì, dù sao vẫn phải xưng hô huynh muội.
Thật nực .
4.
Có lẽ thấy ta còn khó coi hơn khóc, trên mặt Dương Trĩ lộ ra vẻ khó xử, khoanh tay trầm tư.
Đoạn Hoằng Dật dịu giọng, cũng bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ công tử tuấn tú như trước.
“Dù thế nào Ý Nhi là vị hôn thê của ta, ta đưa nàng ấy về nhà, bất kỳ ai cũng không quản .”
Ta đoán, hắn ta bây giờ chỉ sợ là đang hối hận vì không mang theo nhiều gia đinh cho nên mới phải nhịn nhất thời.
Sự đã đến nước này, có lẽ Dương Trĩ cũng không còn lý do giữ ta lại nữa.
Ngay lúc ta chuẩn bị cam chịu số phận, đồng ý đi theo Đoạn Hoằng Dật, trước tiên là ổn định hắn ta, sau đó lại tìm đường thoát thân thì Dương Trĩ lên tiếng.
Vừa mở miệng, hắn đã xua tan bầu không khí sầu não của đôi uyên ương: “Ta là tam cữu lão gia của nàng ấy, thế nào, ta quản chưa?”
Ta run rẩy…
“Ngươi!”
Đoạn Hoằng Dật nghiến răng nghiến lợi: “Vậy vừa rồi ngươi hai người đã ngủ…”
Bạn thấy sao?