“Mẹ kiếp, đã lâu rồi không đánh một trận đã tay! Giết c.h.ế.t lũ thổ phỉ kia, còn có tiền, chuyện tốt như mà không đi thì đúng là ngu ngốc!”
Ngay cả Liễu Tam có dung mạo tuấn tú nhất cũng kích .
Bọn họ đều là những người đã từng c.h.é.m g.i.ế.c trên chiến trường, vốn dĩ lập vô số công lao chỉ vì đắc tội với vị bách phu trưởng kia mà bị hãm , đuổi ra khỏi quân đội, trở thành lính áp giải phạm nhân.
Đào Hồng hắn ta với ánh mắt lấp lánh, cả người quấn lấy hắn ta như con rắn.
Đáng tiếc, tên ngốc Liễu Tam kia đến bây giờ vẫn chưa nhận ra tâm ý của người đẹp, chỉ một lòng muốn g.i.ế.c giặc, kiếm tiền.
Dương Trĩ và huynh đệ bàn bạc kế hoạch dẹp loạn bọn cướp suốt đêm.
Tên lính mặt rỗ vì bốc vác mà bị thương ở eo, hắn ở lại, Đào Hồng và ta cũng ở lại, những huynh đệ còn lại đều lên đường.
Ta liếc tên lính mặt rỗ ôm eo kêu thảm thiết, trong lòng có chút bất an.
Ta cắn răng, đi tìm Dương Trĩ.
“Tin tức tốt như là ta mang về, có thưởng không?”
Dương Trĩ liếc ta một cái: “Có, đi.”
“Cho ta hai lượng bạc. Các huynh đều đi dẹp loạn bọn cướp, ta và Đào Hồng ở lại miếu hoang không an toàn, chúng ta phải ở trọ.”
Ta cảm thấy bản thân càng ngày càng mặt dày, mấy ngày nay hắn bốc vác tổng cộng cũng chỉ kiếm hai lượng, ta đúng là dám đòi.
Dương Trĩ nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào ta, ném bạc cho ta.
Vẻ mặt đúng là xót tiền, Dương đại nhân này thật sự rất keo kiệt.
Ta và Đào Hồng thuận lợi phòng trọ.
Đây là lần đầu tiên sau khi bị tịch thu gia sản ta có thể ngủ trong căn phòng yên tĩnh, nằm trên chiếc giường có chăn đệm.
Cũng tắm rửa sạch sẽ.
Ta không chút do dự bỏ ra nửa lượng bạc mua một miếng xà phòng thơm, hương hoa lan, mùi hương mà ta thích nhất.
Chỉ là thấy lớp bẩn dày đặc nổi lềnh bềnh trong thùng tắm sau khi ta tắm xong, ta có chút ngớ người.
Lúc đến, tiểu nhị liên tục gọi ta là “tiểu thư”, ta thật sự không có dũng khí gọi người ta đến đổ giúp “nước tắm bẩn của tiểu thư” này đi.
Ta bèn muốn một cái thùng gỗ, chuẩn bị tự mình lặng lẽ phi tang.
Đi nửa đường, lại thấy Dương Trĩ tìm đến.
Ta giấu thùng gỗ ra sau lưng, may mà hắn không ý tới.
Sau đó, hắn ném cho ta một túi vải, ta mở ra xem, là một con d.a.o găm nhỏ.
Đây là để ta phòng thân.
Còn chưa kịp lời cảm ơn, hắn đã sải bước chân dài, cúi người nhấc thùng nước sau lưng ta lên.
Hắn hình như liếc mắt một cái, hình như lại không , xách ra sau vườn đổ nước.
Sau khi quay về phòng, ta đứng chắn trước thùng tắm, thề sống c.h.ế.t bảo vệ.
Ta trừng mắt giận dữ hắn, ta ghét nhất loại người không có ranh giới.
Hắn khoanh tay ta nhảy dựng lên, nhạo một tiếng: “Lần đó nàng trộm ta tắm, ta đã gì?”
“Ta… Ta, ta không có!”
Hắn, sao hắn biết ! Chẳng lẽ sau lưng hắn mọc mắt rồi sao!
Ta luống cuống tay chân, mặc cho hắn mặt không cảm bưng thùng nước tắm đầy bẩn thỉu kia ra ngoài đổ.
Cả linh hồn ta cũng bị hắn đổ đi rồi.
Thật sự, may mà hắn trời sinh mặt mũi hung dữ, lạnh lùng, nếu như trên mặt hắn có một tia ý .
Ta, ta sẽ chui xuống đất.
13.
Ta giấu con d.a.o găm dưới gối, ôm chăn nằm trên giường.
Tuy rằng chăn đệm này không phải là gấm vóc mềm mại, cũng không có hương thơm tinh tế, ngay cả bông vải bên trong cũng không mềm mại, bông xốp.
Nhưng ta lại có chút cay sống mũi.
Dương Trĩ và mọi người đã đi ba ngày rồi, vẫn chưa có tin tức gì.
Ta có chút đứng ngồi không yên.
Đào Hồng cau mày: “Nếu như Dương đại nhân bọn họ c.h.ế.t rồi, số nợ lương thực kia có phải sẽ tính lên đầu tiểu Minh không?”
“Tính lên đầu ta thì ta cũng không sợ, ta chỉ sợ Dương Trĩ bọn họ xảy ra chuyện.”
Bạn thấy sao?