Sau Khi Bị Lưu [...] – Chương 10

Trong số bọn họ, phần lớn đều mù chữ, đương nhiên bao gồm cả Dương Trĩ đều không học hành tử tế ngày nào. 

 

rất nhiều việc, bọn họ đều không

 

Bọn họ vẫn là quan binh, triều đình có quy định không phép hộ vệ, đánh  cho nhà tư nhân, càng không thể sát thủ. 

 

Nghề hộ tống cũng không , bởi vì ý của Dương Trĩ là một đường đi thẳng về phía trước, không thể quay đầu. 

 

Không thể quay đầu, ai dám tin tưởng giao mạng mình cho ngươi hộ tống chứ? Nhỡ đâu hắn trực tiếp chạy trốn thì sao!

 

Không tiền, không quyền, không thế, kiếm tiền nào có dễ dàng như

 

Dương Trĩ và huynh đệ của hắn bốc vác ở bến tàu, hắn có sức khỏe hơn người, một mình thay thế ba người. 

 

Ba ngày trôi qua, mọi người tổng cộng cũng chỉ kiếm hai lượng rưỡi, một mình Dương Trĩ đã kiếm một lượng rưỡi. 

 

Kỳ thật hắn đã rất giỏi rồi, cách xa số nợ lương thực một khoảng rất lớn. 

 

tất cả mọi người đều quyết định ra ngoài việc, ai không bốc vác thì đi đến quán cơm việc vặt. Đào Hồng kéo ta đi rửa bát cho người ta, trên đường đi bị Dương Trĩ chặn lại. 

 

Dương Trĩ với Đào Hồng: “Muội và những người khác đi đi, nàng thì không cần đi.”

 

“Tại sao?” Đào Hồng khó hiểu. 

 

Dương Trĩ lạnh lùng : “Nàng sẽ vỡ bát của người ta, tiền công của các muội cũng không đủ đền đâu.”

 

Nghe , ta cúi gằm mặt không dám phản bác. 

 

Đào Hồng đồng cảm ta một cái, tự mình đi. 

 

Dương Trĩ xoay người bôi tro lên mặt ta, dặn dò ta giả dạng ăn mày cho giống một chút, chờ bọn họ trở về. 

 

Chẳng lẽ là để ta đi ăn xin?

 

Ta ủ rũ bưng cái bát vỡ, tìm một góc tường ngồi xuống. 

 

Ánh mặt trời khiến người ta trở nên lười biếng, cả người ngứa ngáy khó chịu. 

 

Ta đoán chắc là bản thân bị chấy rận rồi. 

 

Gãi trái gãi phải, ngượng ngùng, rầu rĩ, càng giống ăn mày hơn. 

 

Người đi đường thật sự có người ném đồng vào bát ta. 

 

Tinh thần ta phấn chấn, rảnh rỗi sinh nông nổi bèn vừa lắc đầu vừa đọc những tờ thông báo dán trên tường. 

 

Biết chữ có lợi ích như đấy. 

 

Cho dù ăn mày cũng không phải loại ăn mày chỉ biết phơi nắng bắt chấy rận. 

 

Buổi tối đến miếu hoang tập hợp, đếm thử, thì ra số bạc ta kiếm là nhiều nhất. 

 

Có người không phục, bọn họ vất vả cả ngày mà kiếm còn không bằng ta gác chân. 

 

Có người đề nghị, chi bằng tất cả chúng ta cùng nhau đi ăn xin. 

 

Đề nghị này bị Dương Trĩ mắng cho một trận. 

 

Hắn lại nhíu mày mím môi mắng chửi, để ta giả ăn mày là vì an toàn của ta, không phải thật sự để ta đi ăn xin. 

 

Làm người có tay có chân, mà lại đi ăn xin, quả thực là nhục tổ tông. 

 

Ta lại phát hiện ra dưới vẻ ngoài cà lơ phất phơ của hắn lại có một trái tim cứng nhắc, cổ hủ. 

 

“Ta có cách, có thể kiếm nhiều tiền.” Ta lên tiếng cắt ngang tiếng ồn ào của hắn. 

 

Mọi người vây lại, ta lấy từ trong n.g.ự.c ra một tờ giấy rách nát, đưa đến trước mặt Dương Trĩ. 

 

Hắn liếc mắt , nghiến răng nghiến lợi trừng mắt ta. 

 

Ồ, hắn không biết chữ. 

 

Ta cho bọn họ biết đây là tờ thông báo chiêu mộ người dẹp loạn bọn cướp. 

 

Trên núi cách nơi này ba mươi dặm có một đám thổ phỉ hung hãn, khiến cho các huyện, trấn xung quanh đều không an ninh. 

 

Mà nơi này cách kinh thành rất xa, triều đình chậm chạp chưa điều binh mã đến dẹp loạn. 

 

Tờ thông báo này là do huyện lệnh liên kết với các phú hào địa phương cùng nhau ban bố, hứa hẹn nếu như có người dũng cảm có thể trừ bỏ bọn thổ phỉ, thưởng hai ngàn lượng. 

 

Đây là đã bỏ ra rất nhiều tiền rồi. 

 

Nhưng tờ thông báo dán ở đó, căn bản không có ai dám nhận. 

 

Ta nghĩ, chẳng phải đây chính là chuẩn bị cho mấy tên lính huấn luyện bài bản như Dương Trĩ sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...