Thật ra ta không để ý tới hôn sự này lắm, chỉ là cách của mẫu thân khiến ta thấy không dễ chịu mà thôi.
Vậy nên ta vô thức mở miệng thốt lên: "Nhưng người mà Vân Dương Hầu phu nhân coi trọng là con mà."
Mẫu thân vẫn luôn rất nghiêm khắc với ta và lần này cũng thế.
Sau khi nghe ta như thế, bà vỗ xuống bàn, : "Làm càn, ai Hầu phu nhân coi trọng con chứ. Một tiểu thư khuê các như con thì đâu đến lượt con tự tìm nhà chồng cho mình? Con Tô gia mất hết mặt mũi rồi."
Ta hoàn toàn không ngờ bà có thể ra những lời như thế.
Nói thế nào đây, nếu không khổ sở thì là giả.
Là một người mẹ, thế mà câu nào câu nấy cũng con mình không đứng đắn, mất mặt, thì sao ta có thể không khổ sở cho .
Sau mỗi lần ta cảm thấy mình đã thất vọng và buồn lòng về bà, thì bà đều có thể khiến ta thất vọng và buồn lòng hơn nữa.
Ta siết chặt nắm tay giấu trong ống tay áo, để móng tay cắm vào da thịt mình để kìm nén cảm của bản thân.
Một lúc lâu sau ta mới hít sâu một hơi, lúc chuyện giọng hơi nghèn nghẹn:
"Vậy người tự quyết định đi."
Thấy ta thỏa hiệp, lúc này mẫu thân mới dịu giọng, :
"Thiện An, trong lòng mẫu thân đã có dự tính khác cho hôn sự của con rồi, thế nên hôn sự này sẽ giao cho tỷ tỷ con. Con đừng ầm ĩ nữa, có nghe không?"
Ta không chuyện cũng không gật đầu, chỉ thẳng lưng chào bà rồi xoay người ra khỏi cửa.
Tiếng thở dài và giọng của mẫu thân truyền đến từ phía : "Thiện Nghi, muội muội con tính kỳ lạ quá, không tri kỷ như con chút nào. Vẫn là con ngoan ngoãn nhất!"
Đường tỷ đáp lại bằng giọng mềm mại: "Bá mẫu, hình như muội muội không vui, hay là thôi đi ạ?"
"Không cần để ý tới nó, chẳng lẽ con còn không biết tính nó thế nào à. Lần nào chuyện đàng hoàng với nó thì nó cũng không vui, cứ bắt phải mắng cho một trận mới chịu, qua mấy ngày là nó sẽ tự bình thường lại thôi."
Đây là mẫu thân của ta.
Lần nào bà đưa ra cầu với ta mà ta không đồng ý thì cũng bị bà mắng cho một trận như thế, vừa độc đoán vừa ngang ngược vô lý.
Ta cũng hết cách, sau khi đồng ý thì bà lại trách ta không đủ tri kỷ, không chịu thuận theo ý bà ngay từ đầu.
Ta ngẩng đầu thoáng qua không trung, ngoài việc cảm thấy vắng vẻ trong lòng thì không còn cảm giác nào khác nữa.
Chỉ cảm thấy dường như mọi thứ quá vô nghĩa.
Bạn thấy sao?