Sau Khi Bị Giật [...] – Chương 13

Nhưng đó cũng chỉ là không tồi mà thôi. 

 

Cũng giống như quan hệ bè thân thiết trong nhân gian, ở đây cũng như thế. 

 

Sẽ không bao giờ sinh ra cảm và cảm muốn tiến thêm một bước. 

 

Thời gian càng lâu, ta phát hiện không biết có phải là do tu luyện tâm pháp hay không mà tâm của ta ngày càng bình tĩnh. 

 

Ta vẫn còn nhớ rõ những chuyện xảy ra với mình khi ta còn là nữ nhi Tô gia, chỉ là khi nhớ tới trong lòng không còn chút gợn sóng nào nữa. 

 

Phảng phất như ta đang xem lại quá khứ của người khác , những chuyện đó xa xôi đến mức tựa như là chuyện ở kiếp trước. 

 

14. 

 

Lúc ta quay về Kinh Thành lần nữa đã là chuyện của ba năm sau. 

 

Hàng năm Tấn Quốc đều tổ chức cầu phúc trong lễ tế mùa xuân, và Quốc sư sẽ là người lo liệu chuyện đó. 

 

Trong ba năm tu luyện ta đã có chút thành tựu, trở thành Hữu thiếu sư việc cho Quốc sư, thế nên ta và Tả thiếu sư cùng nhau giúp Quốc sư Tố Lê tổ chức buổi cầu phúc trong lễ tế mùa xuân. 

 

Lễ tế cầu phúc lần đó vô cùng thành công. 

 

Mười ngón tay của ta kết ấn như đang múa trên dàn tế cao cao, cảm nhận sự dao của linh lực. 

 

Nhìn từng gương mặt thành kính bên dưới, hiếm khi nào trong lòng ta như thế này. 

 

15. 

 

Thủ vệ ngoài cửa Phi Tinh Lâu với ta rằng Tô thái sư tới tìm ta, bị bọn họ cản lại. 

 

Người đời đều biết Hồng Mông Sơn có quy định, nếu không phải là chuyện có liên quan tới huyền môn thì sẽ không tùy tiện tiếp với người bên ngoài, tất nhiên thủ vệ cũng biết rõ điều này, nên mới không chịu để ông ta vào Phi Tinh Lâu. 

 

Ta gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng không đặt trong lòng. 

 

Sau mấy năm tu hành, lòng ta lại càng bình thản. Sau khi rời bỏ trần tục, ta đã không còn chút cảm nào lúc nhắc lại những người khi xưa nữa. 

 

Bọn họ sống tốt hay không, có đến tìm ta hay không, ta cũng không quan tâm, cũng sẽ không để ý tới. 

 

Thực ra ta có thấy người của Tô gia trong lễ tế xuân. 

 

Tô Thái sư có chức quyền cao, thế nên ông ấy đứng phía sau hoàng thất và huân quý trong lễ tế xuân, cũng tính là vị trí ở đầu. 

 

Lúc bước xuống từ đàn tế, ông ấy cứ chằm chằm vào ta, có mấy lần muốn lại thôi. 

 

Khi đó ta đã học trọn vẹn phóng thái như tiên giáng trần của Tố Lê sư thúc rồi, phong thái đó khiến ông ấy không dám tiến tới.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...