Sau Khi Bị Giật [...] – Chương 10

Ta là người rất hay để tâm vào những chuyện vụn vặt. 

 

Nếu cây đàn đó là của ta thì ta sẽ cho, cây đàn đó là cho mà. Theo như lời mẫu thân thì đấy là tấm lòng của , dù thế nào ta cũng không thể tặng lại cho người khác

 

Vì thế ta chống đối lại bà, gì cũng không chịu đưa. 

 

Vì chuyện này mà mẫu thân tức giận tới mức ta quỳ cả buổi chiều, khiến hai đầu gối của ta đau buốt. 

 

Khi đó ta vẫn còn để ý mẫu thân, bà ta đối xử với ta như khiến ta thấy vô cùng ấm ức. 

 

Thật sự không suy nghĩ thông suốt nên ta trèo tường nhảy ra khỏi phủ, ngồi xổm dưới chân tường khóc. 

 

Ta không biết mình đã khóc bao lâu, chờ tới khi ta khóc đủ rồi ngẩng đầu lên, thì thấy Quốc sư Tố Lê đang đứng ta cách đó không xa. 

 

Vẻ mặt ông ấy trông như đang thương tiếc thật ra ánh mắt lại đờ đẫn, ông ấy không ý đến ta. 

 

Lúc thấy ta ý tới thì ông ấy mới đưa mắt ta. 

 

Trong ánh mắt ông ấy ta có mang theo một chút mê mang: "Tại sao ngươi lại khóc?" 

 

Hiếm khi có người hỏi ta như thế nên bỗng dưng ta muốn ra hết mọi chuyện, nghẹn ngào trả lời: "Mẫu thân của ta bất công quá, bà ấy không thương ta." 

 

Sự nghi ngờ trong mắt ông ấy lại hiện ra rõ ràng hơn: "Trên đời này có đứa trẻ thương thì cũng có đứa trẻ không thương chứ. Bà ấy không thương ngươi thì ngươi đừng để ý tới bà ấy nữa là , có gì đâu mà phải khóc." 

 

Tay ông ấy với vẻ ngạc nhiên: "Nhưng bà ấy là mẫu thân của ta mà?" 

 

Ông ấy hỏi ngược lại: "Vậy thì sao?" 

 

Ông ấy với vẻ quá hiển nhiên, khiến ta sửng sốt một lúc lâu vẫn không phản ứng lại

 

Sau đó ta lại gặp ông ấy thêm vài lần nữa, mà lần nào ông ấy cũng mang dáng vẻ như tiên giáng trần, hoàn toàn không hiểu sự ràng buộc của thân trong thế gian này. 

 

Thật ra ông ấy chẳng chuyện với ta bao lần, ngoài lần ban đầu thì gần như những lần gặp sau đó ông ấy đều hỏi ta có muốn tới Hồng Mông Sơn hay không. 

 

Mãi đến sau này, ta mới biết tu hành không phải chuyện đơn giản. 

 

Xem quẻ bói toán, Hồng Mông Sơn cần rất nhiều người gánh vác, thế nên Hồng Mông Sơn vẫn luôn rơi vào trạng thái thiếu người, mà ông ấy lại thấy ta có một chút thiên phú thế nên mới dò hỏi như thế thôi. 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...