Sau Khi Bị Gã [...] – Chương 9

Anh ta thong thả đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đưa tay phải về phía tôi.

Sau đó khẽ mở đôi môi mỏng, tôi thật sâu:

"Xin chào, tôi là Uất Hành.”

"Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, Mạnh Quyển Thư."

Tôi vui vẻ rời đi, Bùi Kỳ và Diệp Thư vẫn chưa đi.

Họ đang giằng co ở một góc khuất, đúng như mối quan hệ mờ ám của họ.

Tiếng giày cao gót lách cách của tôi đã họ giật mình.

Trong mắt Diệp Thư lóe lên sự oán hận.

Cô ta quả thực là một nhân tố tiềm năng, nếu không thì cũng chẳng thể vượt qua vòng sơ tuyển.

Chỉ là kém một chút giác ngộ, đi nhầm đường mà thôi.

Thấy ta vẫn chưa hiểu ra, tôi không nhịn buông lời nhắc nhở:

"Đàn ông bất cứ lúc nào cũng không đáng tin cậy, Diệp Thư à, tôi chờ dùng thực lực để chiến thắng tôi."

Có Bùi Kỳ ở đó, Diệp Thư chỉ đỏ hoe mắt không một lời.

Thấy tôi đến, Bùi Kỳ buông tay khỏi vai Diệp Thư.

Anh ta nghiến răng, xoa xoa ngón tay, khó khăn mở lời cầu xin tôi:

"Quyển Thư, nhà Diệp Thư gặp khó khăn, đây là cơ hội cuối cùng cũng là cơ hội quan trọng nhất của ấy, em có thể đến với Uất Hành..."

Nghe xong tôi tức đến nỗi nắm chặt tay.

"Bùi Kỳ, có bệnh thì đi chữa đi, ta đã ra chuyện như rồi, cho dù tôi có rút lui đi chăng nữa thì liệu Uất Hành có dùng ta không? Anh ngu không thể cứu chữa , thôi để tượng Lạc Sơn Đại Phật thay ..."

Những lời phía sau tôi không thể ra nữa.

Bởi vì trước mắt tôi tối sầm lại, một ngụm m.á.u phun ra.

Vị tanh của m.á.u tràn lên từ lồng ngực.

Trong lúc trời đất quay cuồng, tôi thấy Bùi Kỳ tái mặt hoảng hốt chạy đến đỡ tôi.

Tôi sắp ngã xuống đất, sau eo một bàn tay vững vàng đỡ lấy.

Cảm giác choáng váng ập đến, tôi thấy khuôn mặt của Uất Hành.

May quá, không phải là đôi tay dính nước mắt Diệp Thư của Bùi Kỳ.

Trước khi mất đi ý thức, suy nghĩ hoang đường này chợt lóe lên trong đầu tôi.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi.

Khi tỉnh lại, đầu tôi đau như búa bổ.

Bùi Kỳ ngồi cạnh giường bệnh, không chớp mắt tôi.

Mắt ta đỏ ngầu, như thể cả đêm không ngủ, cằm lún phún râu, trông vô cùng tiều tụy.

Nhưng trong lòng tôi, không buồn cũng không vui.

Thấy tôi tỉnh, vành mắt sưng húp của ta rơi xuống vài giọt nước mắt vui mừng.

Anh ta vội vàng chạy ra ngoài gọi một đám bác sĩ y tá đến, xác nhận tôi bình an vô sự.

Đợi mọi người giải tán, ta nghẹn ngào chuyện với tôi.

Cổ họng khô khốc phát ra tiếng khàn đặc:

"Anh thật sự rất sợ mất em, Bùi Kỳ không thể sống thiếu Mạnh Quyển Thư. Có thể đừng chia tay không, cầu xin em cho biết, phải sao em mới có thể quay lại bên ?"

Bùi Kỳ không thể sống thiếu Mạnh Quyển Thư.

Câu quen thuộc này, khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc.

Tôi chắc chắn có một khoảnh khắc tương tự, ta cũng đã ra câu này.

Nhưng tôi thực sự không thể nhớ ra nổi.

Tôi khó khăn đưa ngón tay chỉ ra cửa, khó khăn mở miệng:

"Nói thêm một câu nữa thì cút ra ngoài đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...