Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm, tôi với vẻ mặt thách thức.
Cô ta đang đánh cược rằng tôi không có bằng chứng, không dám lật mặt ta trước mặt mọi người.
Vậy thì ta thật sự không hiểu tôi rồi.
Tôi đột ngột đứng dậy:
"Diệp Thư à, ăn cắp thành quả lao của người khác như , còn có liêm sỉ không?"
Câu này đã ra một làn sóng xôn xao, tất cả mọi người đều ngạc nhiên về phía tôi.
Diệp Thư đỏ bừng mặt lớn tiếng thanh minh: "Tôi không có! Cô đừng có mà vu khống!"
Bùi Kỳ ngơ ngác .
Giữa những lời xì xào bàn tán của mọi người, Uất Hành lạnh mặt, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn.
Anh chỉ lên tiếng rất khẽ, đã khiến cả căn phòng im lặng.
"Có chuyện gì ?"
Anh kiên nhẫn cho tôi thời gian phản bác.
9
Tôi cúi đầu xin lỗi:
"Xin lỗi vì đã gián đoạn buổi phỏng vấn này.”
"Tôi tin rằng không dung túng kẻ đạo nhái là giới hạn tối thiểu trong ngành.”
"Diệp Thư đã ăn cắp ý tưởng và tác phẩm cá nhân của tôi, sử dụng trong bài báo cáo của ta."
Diệp Thư tái mặt, có chút hoảng hốt về phía Bùi Kỳ, hơi căng thẳng đối chất với tôi:
"Tôi không có! Cô... có bằng chứng gì mà dám như ?"
Tôi bước tới trước laptop, mở từng trang bản phác thảo vẽ tay.
Trên góc mỗi bức tranh đều có một chữ "Thư".
Hình ảnh phóng to qua máy chiếu trước mắt mọi người.
Diệp Thư vẫn còn cứng miệng "Trong tên tôi cũng có chữ này, sao có thể rõ…”
"Đủ rồi!"
Bùi Kỳ ban đầu là thông qua tập ảnh của tôi mà quen biết tôi.
Anh ta không thể không biết thói quen này của tôi, bèn lên tiếng ngăn ta lại.
Tôi nghiêng đầu vẻ mặt hoảng hốt của Diệp Thư:
"Cô không phục phải không?"
Tay tôi không ngừng di chuột, trang slide cuối cùng là do ta copy thẳng vào.
Tôi mở khung chữ trong suốt ở góc phải trên cùng, bấm vào màu đỏ, in đậm, phóng to.
Ba chữ Mạnh Quyển Thư hiện ra trước mắt.
Trong không gian tĩnh lặng, Diệp Thư bật khóc nức nở.
Quả nhiên vẫn còn trẻ, chỉ thấy cái lợi trước mắt, không lường trước hậu quả của việc đạo nhái.
Tôi đã không núp dưới sự bảo vệ của Bùi Kỳ, tự mình lăn lộn trong giới này bao nhiêu năm.
Sao lại chẳng có chút thủ đoạn nào để đề phòng người khác cơ chứ?
Trước mắt bao người, ai nấy đều lộ ra vẻ khinh bỉ.
Uất Hành khẽ , nhếch mép:
"Thảo nào, thực lực chênh lệch quá lớn."
Diệp Thư không thể ở lại thêm nữa, ta như một kẻ đào ngũ, cuống cuồng chạy trốn.
Bùi Kỳ mất bình tĩnh, ta vội vàng đứng dậy.
Nhưng rồi lại nhớ ra tôi vẫn còn ở đây, ta khựng lại, không biết có nên đuổi theo không.
Uất Hành vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.
Bạn thấy sao?