Trong suốt nửa đầu buổi phỏng vấn, tôi cố gắng kìm nén cảm giác ghê tởm và bực bội mà hai người bọn họ mang đến.
Đúng như danh tiếng của một đạo diễn trẻ thành danh, Uất Hành tỏ ra rất hứng thú với portfolio của tôi.
Tôi cũng hài lòng với phần thể hiện của mình. Cơ hội này, tôi nhất định phải nắm lấy.
Trong giờ giải lao, Diệp Thư chặn đường tôi ở một hành lang vắng vẻ. Đây là lần đầu tiên chúng tôi đối đầu trực tiếp.
Cô ta tôi với đôi mắt long lanh đầy thách thức:
"Mạnh Quyển Thư, tôi đã cướp Bùi Kỳ thì cũng có thể cướp lấy cơ hội này của ."
Tôi thản nhiên chỉnh trang trước gương, đáp lại:
"Xét về thâm niên, nên gọi tôi là tiền bối đấy. Với lại, cơ hội khác với đàn ông, không phải thứ để cướp đoạt mà phải dựa vào thực lực mới có ."
Tôi không hề gì quá đáng, mà Diệp Thư bỗng đỏ hoe mắt, nước mắt lưng tròng.
Tôi phì , không hiểu sao lại có người bảo chúng tôi giống nhau khi ta có vẻ mặt như thế này.
Quay lại, tôi bắt gặp Bùi Kỳ đang đứng ngay sau lưng.
Anh ta lên tiếng một cách khó nhọc: "Quyển Thư, có thể chuyện với em một chút không?"
Thấy tôi lạnh lùng phớt lờ, ta sốt ruột hết ra:
“Quyển Thư, cánh tay em vẫn còn vết thương ẩn, hơn nữa Hy Nhĩ cũng không phải là nơi thích hợp với em. Lần này hợp tác phim tài liệu với Uất Hành, nhất định là một cơ hội thành danh đối với bất kỳ nhiếp ảnh gia nào. Em đã nổi tiếng từ sớm rồi, danh tiếng cũng có thừa…”
Tôi nhướng mí mắt lên, ánh mắt sắc bén của tôi khiến Bùi Kỳ nghẹn lời hai lần, ta vẫn cố gắng tiếp.
"Nhà Diệp Thư có chuyện, đây có thể là cơ hội cuối cùng của ấy. Nếu không nắm bắt cơ hội này, có thể ấy sẽ hoàn toàn biến mất khỏi giới nhiếp ảnh."
"Quyển Thư, em rất tốt bụng, có thể... nhường cơ hội này cho ấy không?"
Tôi tức đến bật , vỗ tay cặp đôi chó má này.
"Hai người thật sự không biết xấu hổ.”
"Của tôi là của tôi, nhường cho ta? Dựa vào cái gì!"
Tôi hiểu Bùi Kỳ, cho dù người chiến thắng cuối cùng là tôi.
Anh ta cũng chẳng dại gì lấy chuyện rút vốn ra uy h.i.ế.p để đổi người chọn thành Diệp Thư.
Mà tính Uất Hành thì ai trong giới chẳng biết, ta có bao giờ chấp nhận mấy trò đấy đâu.
Nửa sau buổi phỏng vấn công khai, có lẽ vì bị chuyện tôi không chịu rút lui ảnh hưởng tâm lý, Diệp Thư trả lời liên tiếp mấy câu hỏi chuyên môn đều rất kém.
Uất Hành mất kiên nhẫn ném CV lên bàn.
Anh ta lạnh lùng hỏi:
"Tôi thật tò mò, với năng lực chuyên môn của , thế nào mà vào đến đây?"
Thấy tôi hả dạ hẳn, biết thì nhiều thêm chút nữa đi.
Nhưng đến khi Diệp Thư bắt đầu phần trình bày cá nhân, tôi bỗng cảm thấy là lạ, nụ cũng tắt ngấm.
Bởi vì... nội dung đó quá đỗi quen thuộc.
Giống hệt với những gì tôi từng , không sai một chữ.
Cô ta cầm bản thiết kế phương án và mỹ thuật cảnh quan của tôi thao thao bất tuyệt.
Thậm chí cả thiết kế vị trí ánh sáng mà tôi vẽ tay cũng bê nguyên xi.
Rốt cuộc là sơ hở ở chỗ nào, khiến ta lén lấy phương án của tôi.
Tôi nhanh chóng suy nghĩ, bỗng nhớ ra chiếc laptop ở nhà Bùi Kỳ, tài khoản đám mây của tôi vẫn chưa đăng xuất.
Nếu Diệp Thư cố , ta hoàn toàn có thể đánh cắp các tệp trong tài khoản của tôi.
Tôi siết chặt nắm , thái dương giật giật.
Cô ta ăn cắp thành quả lao của tôi, hưởng thụ ánh mắt tán thưởng và ngưỡng mộ của mọi người.
Tiếng vỗ tay không ngớt vang dội khắp căn phòng.
Bạn thấy sao?