Sau Khi Bị Gã [...] – Chương 6

Trước đây, tôi lo lắng rằng một ngày nào đó tôi sẽ không còn nhớ bất cứ điều gì về Hy Nhĩ.

Giờ đây, Bùi Kỳ đã biến cảm giữa chúng tôi thành hư vô.

Tôi không cần ta nữa.

Anh ta không xứng đáng với tám năm cảm của tôi.

6

Hội chứng mất trí nhớ thời gian cũng không hẳn là điều xấu.

Ngoại trừ vấn đề về trí nhớ, ít nhất cánh tay bị bệnh của tôi đang dần hồi phục.

Tôi đã dành tám năm để chữa lành vết thương lòng.

Cuối cùng cũng có thể tiếp tục chia sẻ vẻ đẹp của Hy Nhĩ với mọi người.

Bùi Kỳ đúng là có chút thế lực, sau khi tôi cắt đứt mọi liên lạc, ta vẫn tìm nơi ở mới của tôi.

Quầng thâm hiện rõ dưới mắt ta, vẻ mặt hốc hác như thể đã lâu không ngủ ngon giấc.

Bùi Kỳ gần như run rẩy giải thích với tôi, ta rằng chuyện bức ảnh chỉ là hiểu lầm.

Tối hôm đó ta say mèm, từ đầu đến cuối không hề chạm vào Diệp Thư.

Anh ta nghẹn ngào, hết lần này đến lần khác cầu xin tôi tha thứ.

Lời biện minh của Bùi Kỳ khiến tôi bật , kẻ phản bội luôn biết cách tìm cho mình hàng ngàn lý do.

Tôi bình tĩnh thông báo với ta:

"Chúng ta đã chia tay rồi, là tôi không cần nữa.”

"Nếu không đi, tôi sẽ báo cảnh sát."

Bùi Kỳ biết tôi không .

Mắt ta đỏ hoe, gần như sắp khóc, van xin tôi:

"Mạnh Quyển Thư, không thể sống thiếu em."

Tám năm trước, khi tôi tỉnh dậy trên giường bệnh ở Hy Nhĩ, thoi thóp như sắp lìa đời.

Câu đầu tiên ta với tôi cũng chính là câu này.

Thậm chí, biểu cảm cũng giống hệt.

Thật trớ trêu!

Những chân năm xưa, giờ đã bị thời gian gặm nhấm tan nát.

Tôi lạnh lùng đuổi ta đi.

Dù biết Bùi Kỳ đã ở dưới lầu nhà tôi suốt đêm, tôi cũng không còn bận tâm nữa.

7

Tháng đầu tiên sau khi chia tay, tôi lao đầu vào công việc, gần như kiệt sức.

Khi đạo diễn thiên tài mới nổi Uất Hành thông báo kế hoạch quay phim tài liệu ở Hy Nhĩ, cả giới nhiếp ảnh đều xôn xao. Đây là một cơ hội hiếm có mà không ai muốn bỏ lỡ.

Bất chấp kinh nghiệm và danh tiếng, các nhiếp ảnh gia đều đổ xô nhau để giành lấy cơ hội này.

Sau khi vượt qua hàng loạt đối thủ, tôi đã lọt vào vòng tuyển chọn cuối cùng.

Buổi phỏng vấn diễn ra công khai. Tôi âm thầm quan sát Uất Hành - một đạo diễn trẻ tuổi, điển trai cũng lạnh lùng như tuyết trên đỉnh Côn Lôn.

Nhận thấy tôi đang mình, ta ngước lên, bắt gặp nụ lịch sự của tôi rồi nhíu mày, quay mặt đi.

Có vẻ như những lời đồn về tính khí thất thường của ta là đúng sự thật.

Thí sinh cuối cùng bước vào phòng muộn, không ai khác chính là Diệp Thư.

Ngay sau đó, Bùi Kỳ cũng xuất hiện. Anh ta sững sờ khi thấy tôi, môi mấp máy như muốn điều gì đó rồi lại thôi.

"Đây là ông Bùi, nhà tài trợ của bộ phim tài liệu lần này" người giới thiệu lên tiếng.

Tôi không còn sức lực cũng chẳng muốn đối mặt với cả Diệp Thư lẫn Bùi Kỳ. Nhưng thật không may, chúng tôi lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...