Sau Khi Bị Gã [...] – Chương 14

Anh ta thì thầm bên tai tôi.

Trước khi rời khỏi Hy Nhĩ, tôi đã đến sườn núi xanh.

Cha tôi chôn cất ở đây.

Tôi đã vô số lần tự hỏi, tại sao người tốt lại không báo đáp.

Tại sao thiên nhiên lại trừng người bảo vệ nó, chứ không phải những kẻ săn trộm tàn ác kia.

Bây giờ, tôi không nghĩ về điều đó nữa.

Cha tôi an nghỉ ở đây, linh hồn tôi cũng thanh tẩy ở đây.

Đây là nơi an nghỉ cuối cùng mà tôi đã chọn cho mình.

Bởi vì tôi vẫn Hy Nhĩ sâu sắc.

Cha ơi, cha có nghe thấy không?

Cuối cùng thì sau khi cha ra đi, con lại có thể trở nên mạnh mẽ và dũng cảm rồi.

Có những bông tuyết lấp lánh rơi trên hàng mi tôi, tuyết bắt đầu rơi.

Tôi đi về, Uất Hành đang đứng lặng lẽ ở chỗ lõm núi.

Anh ta đang cầm một chiếc ô chờ tôi.

Tôi không hỏi ta tại sao lại ở đây, vì tôi không muốn vượt quá giới hạn.

Đoàn phim lần lượt rời đi sau khi kết thúc quay phim.

Tôi vẫn ở lại Hy Nhĩ, cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc với Bùi Kỳ.

Trước khi chuyến bay cất cánh, Uất Hành gửi tin nhắn cho tôi.

“Tôi có linh cảm, đây sẽ là một bộ phim tài liệu rất thành công.”

Sáu tháng sau, bộ phim tài liệu đã giành giải thưởng Phim tài liệu nội địa xuất sắc.

Bộ phim tài liệu quảng bá vẻ đẹp sinh vật và thiên nhiên của Hy Nhĩ đã nhận sự hưởng ứng rất lớn từ công chúng.

Uất Hành một lần nữa nổi tiếng, đưa cả đội quay phim lên một tầm cao mới.

Ngay cả khi tôi ở lại Hy Nhĩ, tôi vẫn nhận rất nhiều lời mời hợp tác.

Uất Hành đã nhắc đến tôi trong một cuộc phỏng vấn, ấy nhiệt mời tôi tham dự lễ trao giải.

Tôi đã đồng ý.

Tôi muốn đứng trên bục nhận giải, dưới ánh đèn sân khấu, tưởng tượng ra hình ảnh cha đang tự hào về tôi.

Uất Hành đã đặt một đoạn phụ đề ở cuối phim

“Tưởng nhớ tất cả những người đã ngã xuống vì bảo vệ Hy Nhĩ.”

Trên màn hình lớn, lời nhận xét của ban giám khảo viết như sau:

“Đây là bộ phim tài liệu chỉ có thể thực hiện bằng cách đốt cháy cả tâm hồn.”

Không biết từ lúc nào, nước mắt đã chảy dài trên mặt tôi.

Trong hội trường đông đúc, Uất Hành ngồi bên cạnh đưa khăn giấy cho tôi:

"Lau nước mắt đi."

Đã có lúc tôi từng mơ, sẽ có một ngày tôi lại đứng trên bục vinh quang, dưới ánh đèn sân khấu, để mọi người thấy rằng dù nổi tiếng từ sớm tôi không hề cạn kiệt tài năng.

Tôi sẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y Bùi Kỳ, mỉm rằng ấy là người tôi biết ơn nhất.

Nhưng giờ đây, người tôi biết ơn nhất chính là bản thân mình.

Và sau đó là Uất Hành.

Buổi lễ trao giải kết thúc, mọi người cùng nhau ra về.

Có một người đứng dưới ánh đèn đường.

Đó là Bùi Kỳ, người mà đã nửa năm rồi tôi không gặp, trông tiều tụy đi rất nhiều. Dưới ánh đèn lạnh lẽo, ta thậm chí đã có tóc bạc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...