Sau Khi Bị Gã [...] – Chương 12

Dưới sự che chắn của mũ và kính râm, tôi mạnh dạn để nước mắt ướt đẫm khóe mắt.

Những ngày đầu tiên, tôi dần dần thích nghi với cường độ việc cao.

Một nhóm chúng tôi quay phim vật hoang dã ở dãy núi Côn Lôn, mỗi lần phải ngồi rình cả nửa ngày.

Uất Hành tính không tốt, cầu cũng khắt khe, lại thể hiện tài năng và thiên phú cực lớn.

Tôi và ta phối hợp rất ăn ý.

Hội chứng mất trí nhớ sau lần nôn ra m.á.u đột ngột đó, cũng không còn ảnh hưởng gì đến cơ thể tôi nữa.

Trước khi đến đây, tôi đã đốt cuốn sổ ghi lại quá khứ.

Tôi đã buông bỏ.

So với việc vướng mắc trong và thù hận dành cho người khác.

Tôi bản thân mình hơn.

Hôm đó có một trận mưa bão lớn.

Mưa bão kèm theo cả mưa đá.

Trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt, tất cả mọi người đều ở trong lều để nghỉ ngơi.

Sau nhiều ngày quay phim, cánh tay tôi hơi tê cứng, tôi vừa tìm thuốc mỡ trong ba lô.

Uất Hành khẽ gọi tên tôi bên ngoài lều.

Anh ta mang đến một bát canh nóng và một chai dầu hoa hồng.

"Tôi nghĩ có lẽ cần dùng đến... cần giúp không?"

Tôi rất thoải mái gật đầu, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn.

Uất Hành hơi mất tự nhiên đi chỗ khác.

Anh ta bôi dầu lên cánh tay tôi, dùng lòng bàn tay xoa bóp.

Bên ngoài mưa gió bão bùng, trong lều củi gỗ kêu lách tách, lò lửa ấm áp.

Bùi Kỳ xông vào ngay lúc này.

Quần áo ta ướt sũng, tóc mái ướt đẫm nhỏ nước.

Trông ta thảm như một con ch.ó ướt mưa.

Vành mắt ta đỏ ngầu, dường như sắp nhỏ máu, tôi đau khổ vô cùng:

"Mạnh Quyển Thư, em thật tàn nhẫn."

14

Không để ý đến sự có mặt của Uất Hành, Bùi Kỳ điên cuồng lấy ra một xấp giấy.

Những mảnh giấy rơi như tuyết trước mặt tôi.

Đó là giấy báo khám bệnh của bệnh viện.

"Tại sao em lại giấu ?"

Tôi không biết ta biết tin từ đâu.

Có lẽ vì Diệp Thư cờ nhập viện cùng bệnh viện, có lẽ vì bác sĩ tôi tìm đúng lúc là tốt của ta, hoặc cũng có thể ta vô kiểm tra hồ sơ khám bệnh của tôi.

Tôi mang theo cơn giận dữ tích tụ đã lâu phản bác lại:

"Anh có tư cách gì mà ở đây nổi giận với tôi?"

Cúi xuống nhặt tờ báo cáo lên nắm chặt trong tay, tôi lạnh lùng :

"Sự chân thành của tôi trong cảm, tám năm chúng ta ở bên nhau, người đáng phải hổ thẹn là , người có lỗi nhất với đoạn cảm này cũng là , có tư cách gì ở đây nổi giận với tôi?

"Hơn nữa, tôi không còn nữa, không xứng."

Bùi Kỳ như bị một loạt đạn xuyên qua lồng ngực, khuôn mặt ướt đẫm tái mét đáng sợ.

Lưng ta gập xuống, hối hận không kịp, nước mắt tuôn rơi.

Sau đó run rẩy nắm lấy tay tôi:

"Sao lại có thể mắc bệnh này? Anh không tin, không tin..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...