Tôi vừa lấy phim ra khỏi phòng tối thì điện thoại rung lên.
Là tin nhắn của Bùi Kỳ.
“Xin lỗi, không thể đi Hy Nhĩ cùng với em nữa rồi.”
Bức ảnh vừa rửa xong rơi khỏi tay tôi, nằm chỏng chơ dưới đất.
Tôi vội vàng ngồi xuống nhặt ảnh lên, cạnh sắc cứa vào đầu ngón tay tôi tạo thành một vết xước nhỏ.
Trong ảnh là vùng đất hoang dã mênh m.ô.n.g trải dài với những tảng đá và sa mạc Gobi oằn mình trước những cơn cuồng phong.
Bùi Kỳ không thể không hiểu Hy Nhĩ có ý nghĩa như thế nào với tôi.
Tám năm trước, cha tôi là một nhà bảo tồn vật hoang dã.
Còn tôi từ khi còn trẻ đã giành vô số giải thưởng lớn nhờ tài năng nhiếp ảnh của mình.
Tôi từ bỏ những cơ hội khác, kiên quyết đi theo cha đến vùng đất Hy Nhĩ.
Từ đó, tôi trở thành một nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh vật hoang dã.
Tôi mảnh đất thiêng liêng và bí ẩn này, cả những sinh linh bé nhỏ nơi đây.
Lần đầu tiên tôi gặp Bùi Kỳ cũng là tại Hy Nhĩ.
Khi ấy, quỹ từ thiện của gia đình có một dự án công ích ở đây, và là người phụ trách.
Trời sắp đổ tuyết, tôi giúp những người dân du mục lùa những cừu con bướng bỉnh về chuồng.
Vừa quẹo qua góc hàng rào, tôi bất ngờ đ.â.m sầm vào .
Những bông tuyết rơi trên hàng mi , phản chiếu đôi mắt màu nâu nhạt.
Bùi Kỳ có một đôi mắt đẹp tuyệt trần.
Tôi bị thương ở cổ chân, cõng tôi về lều trại, thậm chí còn cẩn thận dắt theo cả cừu nhỏ đang chạy lon ton kia.
"Cô là Mạnh Quyển Thư phải không? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Ánh lửa trại hắt lên gương mặt , khiến nó ửng đỏ một cách thật dễ thương, "Tôi đã xem qua triển lãm ảnh của rồi."
Lúc đó, tôi nào hay biết, trong balo của có cất một cuốn sách ảnh của tôi.
Về sau, chúng tôi thường cùng nhau ngồi trên tảng đá ngắm sao.
Bầu trời đêm ở Hy Nhĩ sâu thẳm, dải ngân hà cũng lấp lánh hơn bất cứ nơi nào khác.
Tôi biết, Bùi Kỳ không ngắm sao, đang ngắm tôi.
Dự án kết thúc, Bùi Kỳ tạm thời rời khỏi Hy Nhĩ.
Sau đó, một trận bão tuyết kinh hoàng trăm năm có một đã ập đến nơi đây.
Người dân du mục và gia súc liên tục bị mất tích, cha tôi đã thành lập một đội cứu hộ, ông bất chấp bão tuyết đi tìm kiếm họ.
Cho dù chân đã bị tê cóng, ông vẫn nhất quyết việc không ngừng nghỉ.
Nhưng rồi đội cứu hộ của chúng tôi đã gặp phải một trận tuyết lở.
Ngay cả sinh mệnh kiên cường nhất cũng trở nên thật nhỏ bé trước thiên tai.
Cha tôi không bị hạ gục bởi s.ú.n.g đạn của những kẻ săn trộm, lại gục ngã trước bão tuyết lạnh giá.
Ông bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày, không còn hơi thở.
Trận bão tuyết kinh hoàng ấy đã cướp đi người thân cuối cùng của tôi.
Tôi sống sót, cánh tay đã bị thương nặng.
Kể từ đó, tôi không thể nâng máy ảnh lên một cách dễ dàng nữa.
Hy Nhĩ trở thành nỗi ám ảnh của tôi, khiến tâm hồn tôi nhuốm màu u ám không thể xóa nhòa.
Bạn thấy sao?