11
Ta vặn ngón tay, im lặng trời.
Tin tốt: Tống Oản và Thái tử muốn ta đều đã chết.
Tin xấu: Hôm nay Hoàng quý phi nắm đằng chuôi của ta, muốn ta gả cho Ngũ hoàng tử Lý Ngọc.
Lý Ngọc là một người âm hiểm xảo trá, tính phong lưu, thê thiếp thành đàn. Quan trọng nhất là, dáng người hắn ta béo mập, béo hơn ta gấp ba lần, nếu ta gả cho hắn, sợ rằng sẽ bị đè chết.
Ta không muốn gả.
Thế nên ta thành thực : "Nương nương, ta không còn là xử nữ nữa."
Quý phi mở to mắt, tôi từ trên xuống dưới với vẻ khinh thường. Một lúc sau, nàng ta cắn răng:
"Ngươi thật sự khiến Bổn cung ghê tởm! Nếu đã như , đừng mơ tới vị trí chính phi. Nếu không có gia thế này, cho dù ngươi có gả cho con trai ta thiếp, cũng là đang trèo cao rồi."
Ta không muốn tranh cãi, chỉ : "Ta không muốn gả".
Quý phi nổi giận, vỗ bàn mắng:
"Ngươi là một nữ tử đã mất đi sự trong trắng, có nam tử nào chịu cưới đã là may lắm rồi. Con trai ta là dòng dõi quý tộc, còn là Thái tử trong tương lai. Ngươi còn ở đây kén cá chọn canh? Ta thấy ngươi là chán sống rồi!"
Nói xong, nàng ta giơ tay gọi hai ma ma tới:
"Tống tiểu thư thật là không biết điều, dạy cho nàng ta một bài học."
Ma ma lòng dạ ác độc, có không ít thủ đoạn âm hiểm. Chỉ trong chốc lát, ta đã đau đến tái cả mặt, nằm co ro trên mặt đất, mồ hôi lạnh nhễ nhại.
Hoàng quý phi phất tay ra hiệu cho ma ma, đi về phía ta, ở trên cao xuống hỏi:
"Lần này hài lòng chưa, để cho ngươi gả thì gả, lung tung nhiều như gì, nếu ngươi dám từ chối lần nữa, Bổn cung liền ra chuyện ngươi ám sát Thái tử, ngươi cho rằng, ngươi còn có thể sống qua hôm nay sao?"
Ta ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi về phía nàng. Thật ra ta không hiểu. Vì sao người nào người nấy đều muốn mạng của ta?
Ta gả cho Thái tử, Tống Oản muốn ta chết.
Ta mất trinh, Thái tử muốn ta chết.
Ta không chịu gả cho tên heo mập chết tiệt, Hoàng quý phi muốn ta chết.
Chỉ muốn sống thôi mà khó khăn đến sao?
Hoàng quý phi đi về phía ta:
"Cái đồ tiện nhân, ngươi ta bằng ánh mắt gì kia, chẳng lẽ ngươi đối với lời của Bổn cung..."
Lần này nàng ta chưa hết câu.
Ta đột nhiên nhảy vọt lên, tháo thắt lưng quanh eo mình ra, siết chặt cổ của nàng ta!
12
Siết chết một người người cần phải mất bao lâu, ta không biết. Hai mắt của ta đỏ như máu, chỉ thấy Quý phi đang tuyệt vọng vùng vẫy, mắt trợn trừng, cố gắng kêu cứu, thậm chí không thể thốt ra một lời nào.
Mọi thứ thật yên bình…
Một lúc sau, đôi tay nàng ta buông thõng xuống một cách bất lực. Không còn hơi thở nào nữa.
Ta cũng mất sức buông nàng ta ra, đem thi thể đạp sang một bên, ngồi dựa vào cây cột thở hổn hển.
Giết nhiều người như , ta đã miễn dịch đối với thi thể rồi, còn có thể bình tĩnh suy tính hoàn cảnh hôm nay của bản thân.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta đưa ra kết luận:
Ta hôm nay, xem chừng chỉ còn có con đường chết.
Đây là tẩm điện của Hoàng quý phi, lại chỉ có hai người là ta và nàng. Nàng ta chết, gì còn có ai đứng ra dối cái gì mà thích khách nữa. Huống chi vết hằn do siết chặt trên tay ta còn sờ sờ ở trước mắt.
Đến kẻ ngu cũng biết là ta . Nhưng ta chẳng sợ chút nào.
Hoặc có lẽ ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết từ lâu rồi. Có thể kéo theo mấy người cùng đi, tính ra cũng thật thoải mái.
Ta muốn trứ muốn trứ, cuối cùng ra tiếng.
Ta ngồi dưới đất, lẳng lặng chờ chết.
Ta đoán chừng đợi một hồi thì sẽ có người đẩy cửa vào, thấy thi thể, kinh hô thành tiếng.
Sau đó ta liền bị xét xử.
Sau đó liền bị chém đầu.
Chém đầu có cảm giác gì nhỉ?
Tóm lại vẫn tốt hơn so với bị siết chết.
Dù sao cũng chỉ đau một thoáng. Trong đầu ta tưởng tượng ra vô số trường hợp. Cuối cùng, ta nghe ngoài cửa có tiếng bước chân.
Trong lòng ta cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Ta thậm chí còn cược với chính mình.
Người tới sẽ là ai đây?
Là ma ma vừa mới đánh ta.
Hay là nha hoàn dẫn ta tới?
Thế ta lại chẳng nghĩ tới.
Người đẩy cửa đi vào, lại là Hoàng hậu. Nàng ta thấy thi thể của Hoàng quý phi, cùng với ta đang ngồi dựa ở cây cột, đang như một kẻ điên, lại không hề hét lên vì sợ hãi. Mà là vô cùng bình tĩnh, quay đầu với ma ma mình mang theo:
"Trông chừng nơi này cẩn thận, không có sự cho phép của Bổn cung, không để cho bất kỳ ai vào!"
Ta: ?
Bạn thấy sao?