01
Ta là đích nữ nhà Thừa tướng, không lâu sau sẽ gả cho Thái tử.
Theo lộ tuyến ban đầu, ta sẽ một một mạch đi từ vị trí thái tử phi lên ngôi vị hoàng hậu. Trở thành nữ nhân có thân phận tôn quý nhất thiên hạ.Nhưng mới ngày hôm qua, ta bị mất đi sự trong trắng.
Mẹ ta tìm ta từ thanh lâu trở về, bóp chặt lấy cánh tay ta :
"Thái tử sẽ không thèm một nữ nhân đã mất đi trinh tiết, ngày mai còn phải nghiệm thân, nếu con bị từ hôn, toàn bộ Tống gia của chúng ta sẽ xong đời!"
Bà nghĩ tới nghĩ lui, nảy ra một ý tưởng xấu:
"Tống Oản giống con tới tận tám phần, hay là để nó gả cho Thái tử thay con, con ngày thường không hay ra ngoài, nó chỉ cần bắt chước giống một chút, sẽ không bị phát hiện, Ninh Ninh, sau này phải để con chịu oan ức trốn ở trong phủ rồi, mẹ sẽ nuôi con cả đời."
Ta khóc khàn cả giọng: "Nhưng mẹ ơi, chính là Tống Oản con lưu lạc tới chốn thanh lâu kia mà!"
Hốc mắt mẹ ta đỏ lên. Bà cắn chặt môi, :
"Việc nó con, mẹ sẽ tự tìm nó tính sổ, việc cần phải bây giờ là giải quyết mối hôn sự trước, con cứ nghỉ ngơi trước đi."
Ta nắm chặt vạt áo của mẹ, khẩn khoản cầu xin:
"Mẹ, nàng ta con như , luận tội thì còn phải xử tử, sao có thể để cho nàng ta ngồi lên ngôi vị thái tử phi, con không cam lòng!"
"Vậy con phải như thế nào, Tống gia chắc chắn không thể nào bỏ qua vị trí thái tử phi này !"
"Chẳng lẽ vị trí này còn quan trọng hơn cả mạng của nữ nhi sao?"
Mẹ ta cương quyết rút lại vạt áo, ta một cái thật sâu, chỉ :
"Nghỉ đi, chuyện về sau, không cần con phải bận tâm nữa."
Ta bóng lưng quyết tuyệt của mẹ, lòng như tro tàn mà ngồi dựa ở góc giường. Vốn nghĩ rằng đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.
Ai ngờ trong lúc mông lung, ta lại có một giấc mộng.
02
Ta nằm mơ thấy Tống Oản mặc váy cưới, thay ta gả cho Thái tử.
Cái ngày nàng ta trở về nhà, ta đột nhiên xông ra ngoài, nhào vào đánh nàng ta một trận:
"Đều là ngươi ta, hiện tại ta chẳng khác nào một con chuột hôi hám không thể thấy ánh sáng! Hôm nay ngươi đã lừa dối mọi người, trả lại vị trí cho ta mau!"
Tống Oản lùi lại hai bước, ánh mắt hoảng hốt cung kính khi gặp ta khi xưa đã không còn thấy đâu.
Nàng ta chán ghét : "Cha, mẹ, thứ muội nếu như bị bệnh điên thì đừng để cho nàng ta ra ngoài nữa, tránh sau này nhỡ đâu đụng phải quý nhân, hoặc là năng lung tung, liên lụy Tống gia chúng ta, hiện tại ta đã trở thành Thái tử phi, cũng không phải ai cũng có thể đắc tội !"
Sau lưng là cha mẹ đã từng rất chiều chuộng ta. Bọn họ ta với ánh mắt lạnh lùng. Sau đó lập tức gọi người hầu nhốt ta vào hậu viện.
Không lâu sau đó, Tống Oản đẩy mở cửa sân, cao cao tại thượng ta bằng nửa con mắt:
"Tống Tri Ninh, ngươi hận sao, biết rõ là do ta tính kế ngươi thất thân, lại chỉ có thể chống mắt lên ta đạp lên đầu lên cổ ngươi! Với loại người từ nhỏ đã luôn thương chiều chuộng như ngươi, khi mất đi tất cả mọi thứ, hẳn là rất khó chịu phải không?"
Nàng bóp lấy cằm của ta, móng tay nhọn hoắt đâm sâu vào da thịt. Nàng ta lạnh :
"Ta rất muốn để ngươi tận mắt chứng kiến ngày ta trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, đáng tiếc, ngươi là một mối nguy tiềm ẩn, ngươi đừng trách ta, muốn trách thì trách cha mẹ quý của ngươi đi, dù sao tất cả mọi thứ ta có ngày hôm nay, là do chính tay bọn họ dâng lên cho ta!"
Nàng ta xong, ra lệnh cho đầy tớ ở bên cạnh, ép ta uống một ly rượu độc.
Khi độc phát tác, ta trông thấy mẹ của mình đứng ở ngoài cửa viện cách đó không xa. Nhưng bà ấy chỉ tất cả những điều này với vẻ mặt bi thương.
Từ đầu đến cuối lại không ngăn cản!
Lần nữa mở mắt, sau lưng ta nhễ nhại mồ hôi lạnh. Nha hoàn hầu hạ ta chẳng biết đã rời đi từ khi nào.
Một bóng người màu đỏ sậm đứng ở mép giường. Tống Oản đưa lưng về phía ta, đang mặc thử váy cưới của ta. Trên khuôn mặt giống ta tới tận bảy tám phần kia đang tràn đầy đắc ý:
"Tống Tri Ninh, ngươi tỉnh rồi, ngươi đến đây một chút, ta mặc váy cưới của ngươi thật vừa vặn, cứ như dựa trên dáng người của ta mà ra , ta đã thích Thái tử mười năm, hôm nay rốt cuộc đã thỏa lòng mong ước, đúng là phải cảm ơn ngươi nhiều."
Bạn thấy sao?