Sau Khi Bị Chồng [...] – Chương 6

9

 

Trong căn phòng đầy trẻ sơ sinh, tôi cầm điện thoại di trên tay, đang điều chỉnh góc quay video.

 

“Chẹp, chắc như này là rồi...”

 

Cuối cùng tôi đã chỉnh góc độ phù hợp, khuôn mặt của tôi và khuôn mặt của con bé hiện rõ trên màn hình điện thoại.

 

Tôi bật , nhẹ nhàng nhéo mặt con bé: “Bé có biết mẹ đang gì không? Mẹ đang quay video quá trình trưởng thành cho bé đấy!”

 

Đứa bé nằm trong nôi mới năm tháng tuổi, nhắm mắt ngủ ngon lành.

 

Đây là đứa trẻ Lưu Tây Lâm nhận nuôi, con của trai hắn.

 

Gia đình trai hắn qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, chỉ còn lại đứa trẻ này.

 

Lúc Lưu Tây Lâm đưa đứa bé về nhà, bé mới ba tháng tuổi, là lúc trẻ con hay quấy vào buổi đêm.

 

Là một người mẹ, tôi trải qua thời gian dù vất vả ngọt ngào khi nuôi con.

 

Sau hai tháng, cuối cùng tôi cũng nuôi đứa bé trở nên mũm mĩm, chỉ thôi cũng khiến mọi người vui mừng.

 

Nhìn bé ngủ ngon lành, tôi không khỏi hôn lên mặt bé mấy cái.

 

"Hừ. Không phải con của mày. Ở đây toát lên mẫu tử gì thế?"

 

Một giọng chế giễu vang lên từ cửa phòng, tôi lên và thấy Lý Thiên Kiều mặc váy trắng.

 

Sắc mặt tôi chợt tối sầm lại: "Lý Thiên Kiều, chị tới đây gì!?"

 

Đây là nhà của tôi và Lưu Tây Lâm! Lý Thiên Kiều sao vào ?

 

Lý Thiên Kiều tựa hồ biết tôi đang nghĩ gì, từ trong túi xách nhỏ lấy ra một chiếc chìa khóa, giả vờ ngây thơ : “Ồ, tôi không biết tại sao Tây Lâm lại nhất quyết đưa chìa khóa nhà cho tôi, mặc dù tôi đã là không nhận rồi.” 

 

“Nhưng, ấy không có chịu.” Lý Thiên Kiều khiêu khích tôi: “Anh ấy mày không xứng đáng sống ở đây, tao nên là chủ nhân của gia đình này.”

 

Nghe những lời này, đầu óc choáng váng, tôi đè nén cơn tức giận, nhỏ giọng : "Lý Thiên Kiều! Đừng tưởng rằng tôi không nghe ra   chị đang gieo bất hòa!"

 

"Chồng tôi tuyệt đối không thể những điều này!"

 

Lý Thiên Kiều đến gần tôi: "Sao lại không thể? Nếu ấy không những lời này thì chiếc chìa khóa trong tay tôi sao lại có ?"

 

Tôi liếc đứa bé sắp bị đánh thức, lập tức đứng dậy: “Chúng ta ra ngoài chuyện đi!”

 

Đừng đánh thức em bé dậy!

 

Nhưng Lý Thiên Kiều lại không nhúc nhích: "Mày định gì? Tao không ra ngoài."

 

Tôi hạ giọng hết mức có thể: "Lý Thiên Kiều, chị định cái quái gì !"

 

Lý Thiên Kiều mím môi một lúc rồi mới : "Tây Lâm quên lấy văn kiện, đi lấy cho tao.”

 

Tôi ngay lập tức hiểu tại sao chị ta lại có chìa khóa, những gì chị ta khi nãy thực sự là dối.

 

Bởi vì dù Lưu Tây Lâm có tệ đến đâu, có ghét tôi đến đâu, hắn cũng sẽ không bao giờ ra những lời đó.

 

Tôi liền : “Được, tôi đi lấy cho chị. Chị đợi ở đây đi”.

 

Tôi biết hồ sơ của Lưu Tây Lâm thường cất ở đâu, trong phòng việc của hắn có quá nhiều hồ sơ nên tôi phải mất một lúc mới tìm .

 

Tôi cầm tài liệu trở về phòng, vừa mở cửa liền thấy Lý Thiên Kiều vẻ mặt hoảng sợ, trên tay chiếc gối rơi xuống đất.

 

Tôi lập tức nhận ra chị ta có gì đó không ổn: "Lý Thiên Kiều, chị ?"

 

Tôi sải bước về phía trước, thấy một cảnh tượng mà tôi sẽ không bao giờ quên.

 

Đứa bé khi nãy còn đi ngủ với khuôn mặt hồng hào giờ đã tái xanh! Đó là trạng thiếu oxy!

 

"Bé ơi!"

 

Tôi không quan tâm đến điều gì khác và nhanh chóng đưa tay bế đứa bé lên.

 

Người con bé rất lạnh.

 

Tôi chợt nhận ra điều gì đó, tim tôi hoảng sợ đến mức ngừng đập!

 

Run rẩy, tôi đưa tay chạm vào mũi của con bé.

 

Con bé... không còn thở nữa!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...