Giới Thiệu: Để cứu vớt tôi khỏi sự tra tấn của luận văn, nhỏ bạn thân đã lôi tôi đến quán nướng thư giãn. Vừa bước vào, tôi đã thấy Tống Dương Thư – người nói với tôi là đi làm gia sư – đang ngồi giữa đám bạn ăn chơi lêu lỏng, vừa uống rượu vừa hò hét. Cao hứng lên, anh ta ôm eo cô bạn “thanh mai trúc mã” kia, giọng điệu mỉa mai: “Nguyễn Miên á? Ai mà thèm thích cái đứa mọt sách nhạt nhẽo đó chứ! Chơi đùa thôi, tưởng thật à?” Mấy hôm nay tôi thức đêm làm mô phỏng cho luận văn, đầu óc căng như dây đàn, nghe vậy sợi dây thần kinh nào đó trong đầu bỗng đứt phựt. Tôi vớ đại chai rượu rỗng trên bàn định xông thẳng đến chỗ anh ta. Nhưng giữa đường bị chặn lại. Người đàn ông chặn tôi có vẻ ngoài lạnh lùng, cao lớn, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng lướt qua chai rượu trên tay tôi, rồi nhếch mép, điếu thuốc trên môi nhả ra một làn khói: “Cái này đánh không chết người được đâu.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?