Sau Khi Bà Mất, [...] – Chương 5

Luật sư Lương lên tiếng: “Vì mọi người đều có mặt đông đủ cả rồi, tôi sẽ căn cứ theo di chúc của bà Diệp, tuyên bố về hình phân chia tài sản bà để ̣i.”

 

Nghe đến di chúc, ông nội tôi sững người lại.

 

"Di chúc? Di chúc gì?”

 

“Sao ông không biết gì cả?”

 

Luật sư Lương giải thích: “Ông Trầm, bản di chúc này là do bà Diệp lập trước khi qua đời tại văn phòng chúng tôi, chữ ký của bà ấy có trong đây, đồng nghĩa với việc bản di chúc này cũng có hiệu lực pháp lý.”

"Ông Trầm, trong di chúc bà Diệp đã ghi rõ ràng, tất cả cổ phiếu, quỹ đầu tư, tiền mặt, cùng hơn mười bất sản đứng tên bà đều để lại cho con trai và cháu của bà, là ông Diệp Tông Xương và Diệp Lương Trừng.”

“Còn về phần ông, trong di chúc, bà Diệp không phân chia cho ông bất kỳ tài sản nào."

Sau khi luật sư Lương xong, đám người lập tức trở nên náo loạn.

Ngay lập tức, Vương Cương túm lấy cổ áo luật sư. 

"Ông là cái thứ luật sư chó má gì ? Ông đang cái quái gì thế?”

"Tài sản của vợ mà không để lại cho chồng, ở đâu ra cái lý đó? Ông có biết luật không đấy?”

“Di chúc này chắc chắn là giả mạo phải không? Các người không muốn cho bà nội tôi bước chân vào nhà giàu, đúng không?”

Đã từng thấy người điên, chưa bao giờ thấy kẻ điên đến mức này.

Luật sư Lương là một người đàn ông trung niên lịch lãm, có vẻ như ông đã quá quen với những huống như thế này.

Ông lạnh lùng Vương Cương rồi : "Thưa cậu đây, xin hãy thả tôi ra, nếu không tôi sẽ kiện cậu về tội rối trật tự công cộng.”

“Có rất nhiều người ở đây đang chứng kiến, nếu hành của cậu ra bất kỳ tổn thương nào cho tôi, tôi sẽ theo vụ kiện này đến cùng!”

Đằng sau Vương Cương là một phụ nữ trung niên, có vẻ là mẹ ta, hung hăng : "Con trai đừng sợ! Bọn luật sư này chỉ giỏi hù dọa người khác thôi!”

“Con đang đòi lại công bằng cho bà nội con! Bà nội đã rồi, chờ khi ông ta có tài sản, sẽ mua cho con một căn nhà trong thành phố!”

Ha ha, đã bắt đầu chia phần rồi cơ đấy? 

7. 

Nghe lời mẹ, Vương Cương càng thêm tự tin hơn, kiêu ngạo quay sang luật sư Lương : "Nghe thấy chưa?”

"Mẹ tôi , tôi đến đây để đòi lại công bằng cho bà nội và ông kế!”

"Đừng nhiều nữa, mau giao hết tài sản ra!”

“Nếu không, đừng trách tôi không khách sáo!”

Tôi lạnh lùng ta: “Ồ? Tôi muốn xem thử, định không khách sáo thế nào đây?”

Vương Cương liếc tôi với ánh mắt khinh thường và : "Cô là cháu của ông kế tôi à?”

"Một đứa con như , tiêu tốn bao nhiêu tiền của gia đình mà còn không thấy ngượng sao?”

“Tôi nghe bà nội đã bỏ ra mười triệu để mua cho một căn nhà ở Bắc Kinh? Nhanh bán căn nhà đó đi và chuyển tiền vào tài khoản của tôi, hoặc là...”

Anh ta tôi từ trên xuống dưới: "Cô có thể lấy tôi, sau đó chuyển nhượng căn nhà cho tôi cũng !”

“Đại học thì đừng học nữa, dù sao con cuối cùng cũng phải lấy chồng, tốn nhiều tiền như , tôi cũng thấy đau lòng lắm!”

Mặc dù tôi đã từng gặp nhiều người vô liêm sỉ, người vô liêm sỉ như ta thì đây là lần đầu tiên tôi gặp.

Tôi suýt nghĩ rằng người có bệnh tâm thần không phải là tôi, mà là Vương Cương trước mặt tôi.

Tôi : "Nhà không có gương hay vũng nước tiểu nào để soi gương à?

“Con cóc ghẻ mà còn đòi ăn thịt thiên nga, vừa xấu xí lại vừa biết ảo tưởng quá đấy!”

Mẹ của Vương Cương lập tức nổi đoá:  "Cô ăn kiểu gì ? Con trai tôi muốn cưới là phúc phần cho đấy!”

“Con trai tôi là một người đàn ông đàng hoàng, muốn vào nhà tôi thì không dễ đâu, trừ khi phải đưa cho mỗi người chúng tôi ở đây một trăm triệu ra mắt!”

Nghe đến đây, tôi không thể kiềm chế sự giận dữ nữa. Bệnh tâm thần phân liệt và chứng hưng cảm của tôi bắt đầu bộc phát.

Tôi tháo nắp quan tài bà nội ra, đập mạnh xuống Vương Cương trước mặt.

Vương Cương, một huấn luyện viên thể hình, vốn dựa vào cơ thể to lớn của mình để đi lại ngông cuồng ngoài đường, không ngờ rằng tôi lại dám đánh ta.

Anh ta bị tôi đập ngất ngay tại chỗ, nằm trên đất không dậy .

Mẹ ta thấy con bị đánh, hét lên rồi lao tới định đánh tôi, cũng bị tôi đập bay đi.

Những người thân còn lại của nhà họ Vương muốn lao vào sự với tôi, tôi liền rút ra mấy nén hương từ lư hương trước di ảnh của bà nội và chọc lên mu bàn tay của họ.

Trong tích tắc, mười mấy nốt phồng rộp xuất hiện.

Những người này không ngờ tôi lại có sức chiến đấu mạnh như , ai nấy đều tức giận đến đỏ mặt.

"Á á á—!”

"Con nhãi này, dám đánh bọn tao!”

“Mọi người, lên hết đi, bắt con nhãi này lại!”

Thấy , tôi nhanh chóng nhảy lên bàn thờ của bà nội và ôm chặt lấy di ảnh của bà.

"Bà ơi!”

"Bà mở mắt ra mà đi!”

"Bà vừa mới mất, mà ông nội đã dẫn người đến bắt nạt cháu!”

"Lúc bà còn sống, cháu có bao giờ phải chịu uất ức thế này không?”

“Bà ơi, hay bà dẫn hết bọn họ đi theo bà đi!!!”

Ông nội tôi thấy tôi thì hoảng sợ.

“Diệp Lương Trừng, cháu điên rồi à?”

Tôi : "Đúng, tôi điên rồi! Đừng có đụng vào tôi!”

"Nếu các người dám cướp tài sản mà bà nội để lại cho tôi, tôi sẽ gie/t hết các người!”

"Tôi bị tâm thần, tôi có báo cáo giám định tâm thần rồi, g/iết các người không có tội!”

"Ha ha ha ha!”

“Không tin thì thử đi!”

Những lời tôi khiến mọi người đều trở nên hoang mang, không ai có thể phân biệt tôi thực sự có bệnh hay chỉ đang giả vờ.

Lợi dụng lúc mọi người đang ngơ ngác, trước cửa nhà tổ bỗng xuất hiện một nhóm công nhân mặc đồng phục kéo nhau tiến vào. 

Người dẫn đầu là quản lý và đội trưởng đội bảo vệ của nhà máy chúng tôi.

“Tiểu thư! Ai dám rối tại tang lễ của cố chủ tịch?”

Tôi ôm di ảnh của bà nội và chỉ vào đám người nhà họ Vương trước mặt.

"Là bọn họ! Bọn họ hoại tang lễ của bà tôi, khiến bà không thể yên nghỉ!”

“Bác Trương! Bác Lý! Các bác phải chủ cho cháu!”

Những người này đều là công nhân việc lâu năm trong nhà máy của chúng tôi.

Quản lý Trương và đội trưởng Lý đều là những người tôi lớn lên từ nhỏ.

Nghe tôi , họ liền xông vào đánh nhau với gia đình họ Vương.

Ông nội tôi cố gắng lết cái chân bị thương định bỏ chạy, đội trưởng Lý túm lấy ông ta.

“Ông Trầm, tang lễ còn chưa xong, sao ông đã vội bỏ chạy?”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...