4
“A a a!!!”
Ông nội hét lên thảm thiết.
Ông chỉ vào tôi chửi bới: “Mày đúng là đứa con cháu bất hiếu! Tao là ông nội của mày mà! Mày thế mà ̣i dám đánh tao?!”
Tôi lạnh lùng.
"Đánh ông thì đã sao, còn phải chọn ngày nữa à?”
"Đây là nhà họ Diệp của chúng tôi, ông chỉ là một kẻ ở rể thôi!”
“Giờ bà nội không còn, ông lại muốn tái hôn, nhà họ Diệp này không còn chỗ cho ông nữa.”
Nghe , sắc mặt ông nội trở nên vô cùng khó coi, không biết là vì tức giận hay xấu hổ, mặt ông đỏ bừng như gan lợn.
"Mày mày mày…”
"Giờ tao đã 70 tuổi, mày không cho tao ở nhà, thì tao biết đi đâu?
"Muốn tao với Sở Oánh ra chỗ đầu đường xó chợ à?”
Nghe , tôi bật .
“Không phải ông giỏi nhất ̀ ̀m rễ nhà người ta à?”
"Bà nội mới mất trước đó không lâu, ông đã lại cặp với một bà già khác rồi.”
“Cả đời đàn bà nuôi, phúc lớn quá nhỉ, chậc chậc chậc...”
Nghe tôi , bà sở không nhịn nổi nữa.
"Trầm Ngạn Bang, ông sẽ đưa cho tôi 66 vạn tiền sính lễ, tôi mới đồng ý mà.”
"Ông còn nói con trai và cháu rất hiếu thảo, cái gì cũng nghe lời ông.”
“Bây giờ sao lại không giống như những gì ông ?”
Ông nội khó xử bà: “Con trai cả nhà bà chẳng phải điều kiện rất tốt sao? Nhà rộng thế, sau khi kết hôn chúng ta có thể...”
Lời ông còn chưa hết thì đã bị bà Sở tát một cái.
"Con trai cả của tôi nhà to thì to thật đấy, đó là nhà của nó, sao ông có thể mặt dày mà xin đến ở được?”
"Chẳng lẽ ông còn muốn con trai tôi dưỡng già cho ông à?”
"Trầm Ngạn Bang, đồ quỷ quyệt, ông tình đầu ̀ tình chân thành gì đó, hóa ra đều chỉ là đang muốn lợi dụng con trai tôi!”
"50 năm trước ông lừa tôi, bây giờ lại muốn lừa tôi lần nữa!”
"Khi xưa ông bảo cưới Diệp Hà thì cùng lắm ba năm sẽ ly hôn để cưới tôi, tôi đã chờ đúng ba năm, giờ ông lại muốn lừa tôi nữa sao!”
“Tôi không thèm tin ông nữa!”
Lời bà vừa dứt, cả đám khách mời xôn xao.
“Cái gì? Hóa ra bao nhiêu năm nay vẫn chưa cắt đứt à?”
“Bà Diệp với ông Sở cũng khổ quá rồi, gặp phải hai kẻ không ra gì.”
“Người đang ̀m, trời cũng đang nhìn, hai người này không sợ bị báo ứng sao?”
Tiếng xì xào lập tức vang lên từ tứ phía, hai người vốn dĩ sĩ diện chịu không nổi lời ra tiếng vào từ mọi người xung quanh, bà Sở còn vừa khóc vừa chạy đi.
“Trầm Ngạn Bang, 50 năm trước ông phụ tôi, giờ ông lại phụ tôi, tôi không muốn thấy ông nữa!”
Ông nội tôi vội vàng bò dậy đuổi theo.
"Sở Oánh! Oánh Oánh! Nghe tôi giải thích đã!”
“Tôi không cố ý lừa bà mà!”
Phải , bà Sở tuy già ngày nào cũng ra quảng trường nhảy múa, chạy cũng khá nhanh.
Ông nội đuổi hai bước thì "bịch" một cái ngã xuống đất, kêu ầm ĩ.
“Oánh Oánh! Nghe tôi giải thích đi!!!”
Thấy , tôi túm lấy chân ông nội, kéo ông ra ngoài cửa.
"Muốn giải thích thì ra ngoài mà giải thích!”
"Trước linh cữu của bà nội tôi thì không bậy!”
"Bà nội, đừng nghe, toàn là lời xấu xí không đâu!”
5.
Ở chỗ chúng tôi, mỗi khi có người mất thì phải lưu ̣i linh cữu bảy ngày.
"Đây mới chỉ là ngày thứ ba, người thân bè đều có mặt, thế mà ông nội lại ra chuyện như , để cho mọi người chê cười rồi.”
Ban đầu, ông ấy định lớn chuyện, còn trách mắng tôi và bố là bất hiếu.
Nhưng dù sao ông ấy cũng ̀ kiểu người luôn coi trọng thể diện, tự mình chịu không nổi áp lực, ̣i phải bỏ về.
Đêm đến, khi khách khứa về hết, cửa nhà cũng đã khóa, bố tôi lo lắng : “Trừng Trừng, chúng ta đối xử với ông nội như có phải hơi quá đáng rồi không?”
“Bà nội con vẫn chưa an táng, mà ông đã ra chuyện như , nếu bà nội con thấy, chắc bà sẽ rất đau lòng.”
Nhưng bố tôi không biết rằng, bà nội đã thực sự rất đau lòng rồi.
Bà ước gì có thể bật dậy từ trong quan tài mà tát cho cặp đôi mèo mả gà đồng ấy một cái thật mạnh.
Nghĩ đến đây, tôi bố : "Bố! Khi bà còn sống, bà đối xử với bố tốt như , vào thời điểm nhạy cảm như thế này, bố tuyệt đối không phản bội bà đâu!”
"Bố cũng đã rồi, bà còn chưa an táng, mà ông nội đã dẫn bà kế về nhà, mở miệng đòi ngay 66 vạn tiền sính lễ!”
"Ông ấy chẳng có tiền đâu, chút lương hưu ít ỏi của ông ấy thì sớm đã tiêu hết rồi. Tiền đó không phải là tiền của bà sao?”
“Bà đã rồi, tiền của bà đều để lại cho con, con tuyệt đối sẽ không để ông lấy tiền của bà đi nuôi bà kế đâu!”
Nghe tôi , mẹ tôi cũng bảo: "Đúng rồi à, bố đã 70 tuổi rồi, mẹ mới qua đời có ba ngày, mà ông ấy đã vội vàng muốn cưới người khác vào cửa. Nếu chuyện này mà bị đồng nghiệp biết, em còn mặt mũi nào gặp người ta nữa chứ?”
“Còn cả người ngoài nữa, để họ biết chuyện này, chắc chắn sẽ nhạo chúng ta đến chết mất?”
Tôi đồng , tranh thủ đổ thêm dầu vào lửa.
"Bố có nghe lúc nãy bà ấy gì không? Cô kia có ba đứa con trai, mà mỗi đứa lại có ba đứa con trai nữa, cả một đại gia đình!”
"Ông nội mà cưới bà ấy về, thì sẽ có một đống người gọi ông là bố, ông nội đấy!”
"Mẹ đâu có sinh nhiều con như thế!”
"Đến lúc đó, những người này sẽ chia hết tài sản của nhà họ Diệp, ba người chúng ta chẳng phải sẽ phải ra ngoài chịu khổ hay sao?”
Bạn thấy sao?