Năm phút sau, tiếng hét thất thanh vang lên từ phòng bệnh.
Tôi sai người đánh gãy một chân của ta.
Được rồi, thêm một chiếc giường bệnh vào phòng.
Cuối cùng ta cũng có thể ở lại với tôi rồi.
24
Chỉ tiếc là Phó Giang Tuyết không đến.
Nếu đến, chúng tôi còn có thể chơi tam cúc.
Tiếc quá.
Sau khi tôi đánh gãy một chân của Giang Trì.
Bố tôi tức giận.
Xông đến bệnh viện muốn xé xác tôi.
Mẹ kế cũng đến.
Thế là tôi để đôi vợ chồng nọ đi chơi với Giang Trì, ba người ba giường đánh bài Địa Chủ.
Ghen tị quá đi mất.
Phó Giang Tuyết đến sau cùng.
Đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
Tôi hỏi ấy có muốn qua góp vui một ván mạt chược không.
Cô ấy lắc đầu nguầy nguậy, suýt nữa vẹo cả cổ.
Cô ấy nhào tới ôm chầm lấy chân tôi, mừng rỡ đến phát khóc.
"Gái cưng* ơi, cuối cùng con cũng đã thức dậy rồi."
*女鹅 tạm dịch là cưng (đồng âm với 女儿) là ngôn ngữ mạng Trung Quốc dùng để chỉ một người đáng đến mức có thể xem là con của người .
Tôi: "!!??"
Tôi bác sĩ.
"Hay là chuẩn bị cho ta một giường bệnh đi!"
25
Hai đứa nằm song song, chia nhau trái cây.
Phó Giang Tuyết: "Gái cưng à, con xinh quá."
Tôi sờ lên khuôn mặt sưng vù của mình, "Người đẹp ơi, thật là ngoạn mục.”
Tung hứng lời khen sáo rỗng một lượt. Bốc phét linh tinh một hồi. Bò bay đầy trời. Thắt chặt mối quan hệ.
"Gái cưng à, cuối cùng con cũng nhớ ra mẹ rồi sao?" Phó Giang Tuyết kích .
Tôi lùi ra xa, đề phòng bệnh tâm thần lây nhiễm.
"Mẹ là mẹ của con đây!"
Đôi mắt híp của tôi cuối cùng cũng mở to hết cỡ.
Trời ơi!
Mẹ tôi cuối cùng cũng triệu hồi thần long để đổi linh hồn rồi sao?
"Ồ, không, mẹ là người đã tạo ra con."
Tôi: "@@¥¥#¥……"
Vậy, là mẹ hay là cha tôi?
Hay là Thượng Đế?
Ơ…
Tôi bấm chuông.
Một đống bác sĩ y tá ùa vào.
Tôi :
"Mau đưa ả tâm thần này đi đi!"
26
Phó Giang Tuyết bị lôi đi, miệng không ngừng gọi " cưng ơi, cưng à".
Ánh mắt của các y tá tôi thật khó mà diễn tả thành lời.
Em hăm hở đòi mẹ.
Lượng thông tin lớn quá.
Nhà giàu đúng là biết chơi!
Tôi gọi điện cho mẹ.
Mẹ tôi đang vật lộn với gấu Bắc Cực.
"Sao con ngoan."
Tôi, "Mẹ ơi, mẹ trọng sinh rồi à?"
Mẹ tôi: "!"
Tôi, "Mẹ ơi, mẹ xuyên không rồi à?"
Mẹ tôi: "!!"
Tôi, "Mẹ ơi, mẹ giác ngộ rồi à?"
Mẹ tôi: "!!!"
27
Tốt quá, không trọng sinh, không xuyên không, không giác ngộ.
Chỉ là tôi, một con Bug chính hiệu.
Ồ, còn có Phó Giang Tuyết, người cứ nhất quyết nhận mẹ tôi nữa chứ.
Thật là kỳ quái!
Nhưng Phó Giang Tuyết chắc chắn đang che giấu điều gì đó.
Bởi vì trên đỉnh đầu ta chẳng có gì cả.
Ngay cả con ch.ó hoang ở cổng trường cũng có một cái tên cưng trên đầu.
Chỉ riêng ta là không.
Tôi phải tìm cách gặp lại ta mới .
Bạn thấy sao?