Sau Khi Ánh Trăng [...] – Chương 5

Nhưng bố tôi thì muốn.

Tôi đã hiểu rồi.

Ông ta nhét Giang Trì cho tôi, chính là muốn kiểm soát tôi.

Hừ, mơ tưởng hão huyền.

Tôi sẽ hủy hoại Giang Trì, xem ông ta còn tìm ai khác nữa đây?

Hôm nay mấy kẻ phiền phức ít hẳn, nhờ vào khuôn mặt sưng húp của tôi.

Nhiều kẻ trước đây muốn cướp người của tôi đều tránh xa.

Bữa tiệc thật nhạt nhẽo, tôi rời đi sớm, cờ bắt gặp cảnh người ta đang thân mật với nhau ở hành lang.

Tôi chẳng thấy lạ gì, những người gặp nhau ở tiệc rồi hẹn hò là chuyện quá đỗi bình thường.

Nhưng cái tên "Phó Ninh Uyển" trên đầu gã kia quá nổi bật, khiến tôi phải dừng bước.

Cảm giác như có ánh sáng xanh le lói trên đầu mình.

19

Quay người lại, tôi đi ngược trở về.

Tôi khoanh tay đứng .

"Anh Dục!"

xinh đẹp giật mình hoảng hốt.

Phong Dục ăn mặc bảnh bao, sang.

"Sao ?"

Tôi liếc xéo, "Nó có mềm không?"

Mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Phong Dục hít một hơi thật sâu, "Đừng có linh tinh."

Tôi linh tinh á? Tôi đây rõ ràng là đang giải cứu thiếu nữ ngây thơ dại khờ.

Nhìn cái hậu cung Ưng Hồng Viện của xem, ơi đừng có mù quáng nhé.

"Người đẹp, tôi này!" Tôi lên tiếng.

liếc tôi một cái rồi vội nấp sau lưng Phong Dục, vẻ mặt như thể vừa bị dọa cho hồn bay phách lạc.

Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải cứu ấy.

Tôi chỉ vào mặt mình, "Cô tôi này, tôi chính là vì thích ta mà thành ra bộ dạng đầu heo thế này đây."

Phong Dục: "??"

: "!!" Vẻ mặt vừa sốc vừa không biết diễn tả thế nào.

Quay đầu bỏ chạy.

Tôi mừng rỡ khôn xiết.

Đúng là ông trời có mắt.

Mối thù cà chua cuối cùng cũng báo.

Tôi quay người định đi thì Phong Dục lên tiếng phía sau.

"Cô thích tôi sao?"

Tôi khựng lại.

Trời ơi, vẹo eo rồi.

20

Nghiệp quật không chừa một ai.

Mặt sưng vù, eo thì vẹo.

Tôi coi như xong đời rồi.

Bỗng thấy có bóng người quen thuộc ở cửa sảnh tiệc.

Giang Trì.

Còn có cả bố tôi nữa.

Hai người đang lén lút chuyện gì đó.

"Người chưa đi xa đâu, vừa nãy còn ở đây mà."

"Nhanh tìm đi."

Tôi chột dạ, thầm nghĩ không ổn rồi.

Nhưng tôi bị vẹo eo, không thể nhúc nhích .

Phong Dục bên cạnh đột nhiên bước lên một bước.

Tôi giật mình thon thót, "Làm gì ?"

Chết tiệt, ta sắp g.i.ế.c tôi rồi.

Phong Dục, "Gọi người."

"Không gọi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...