Tôi nhảy vọt ra xa ba mét, khoái chí: "A ha."
Mọi bực bội trong lòng đều tan biến.
Ăn rồi ngủ, xong lại đánh Phong Dục, sướng phải biết.
Bạn trai cũ suýt c.h.ế.t đuối, buổi tiệc cầu hôn chỉ còn lại sự tịch.
Giới thượng lưu thành phố A có thêm không ít chuyện để bàn tán về tôi.
Nhưng tôi chẳng quan tâm chút nào.
Thứ mà tôi quan tâm là cái tên trên đỉnh đầu ta kìa.
"Phó Ninh Uyển." Anh ta lại lên tiếng cảnh cáo.
Tôi xoa tai, ngẩng đầu, tuy không cao khí thế ngùn ngụt.
"Bố đây con trai!"
Con thì không thể bố sao?
Hê, tôi cứ gọi Phong Dục là con trai đấy.
Ngay cả ghi trên WeChat cũng là con trai.
Phong Dục cúi đầu, vẻ mặt lơ đãng, "Sáng nay ăn bánh hành tây à?"
Tôi: "..."
Vội vàng lấy tay che miệng thở ra, rõ ràng là hương bạc hà thơm mát.
Tôi trừng mắt , ta dám lừa tôi.
Phong Dục bình tĩnh quay người.
"Kẽ răng dính lá hành kìa."
Tôi sững sờ tại chỗ.
Quay người như phát điên.
Phong Dục phía sau lớn.
"Ồ, tôi nhầm rồi, không có."
Tôi đột ngột dừng lại suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Quay đầu gầm lên, "Phong Dục!"
Anh xong đời rồi.
6.
Đúng là như rồi, Phong Dục chính là Bug.
Sáng sớm đã khai chiến.
Lại là một ngày tràn đầy chiến ý.
Theo lệ thường, sáng thua một trận, tiếp theo tôi sẽ phát đàn em giương cao cờ chiến, phản công Phong Dục.
Như đổ keo 502 lên ghế của ta, chọc hai lỗ trên n.g.ự.c áo phông cất trong tủ đồ của ta…
Nhưng hôm nay tôi không còn hứng thú nữa.
Bởi vì tôi phát hiện ra rằng mỗi khi thấy tên của tôi trên đầu ta, tôi lại có một cảm giác kỳ lạ không tên.
Nó giống như: mang tên của tôi thì chính là người của tôi.
Đã là người của tôi thì sẽ tôi che chở.
Nhưng mà, bảo tôi che chở cho Phong Dục?
Haha, nghĩ thôi cũng nghẹt thở.
Giây tiếp theo, tôi quả nhiên nghẹt thở thật.
7
Căn tin buổi trưa.
Thằng nhóc đàn em dùng ánh mắt kinh hãi vào mớ vụn cà chua bất ngờ xuất hiện trong đĩa thức ăn của tôi.
Một nửa số thức ăn đã bị tôi nhét hết vào bụng lúc hồn bay phách lạc.
Lý do chẳng có gì khác, tên khốn Phong Dục ở bàn bên cạnh đang ăn đồ Tây, cái tên trên đầu ta cứ như bông hoa hướng dương lắc qua lắc lại.
Nhìn thôi đã thấy đưa cơm.
Trực tiếp khiến tôi ma xui quỷ khiến ăn hết chỗ đồ ăn có cà chua.
"Đại tỷ ơi." Thằng nhóc than khóc.
Dù da đầu đã tê dại, tôi vẫn bình tĩnh lên tiếng, "Đừng có than vãn."
Bên cạnh tôi có kha khá đàn em, bên Phong Dục cũng đầy bàn giai nhân.
Đây là cuộc đối đầu giữa hai phe.
Bình tĩnh, không thua.
Nhưng toàn thân tôi bắt đầu ngứa ngáy.
Bởi vì tôi bị dị ứng cà chua.
Bạn thấy sao?