Sau Khi Ánh Trăng [...] – Chương 14

Nhưng lại chưa từng ra !

53 Ngoại truyện

Phó Giang Tuyết.

Tôi là một tác giả.

Tôi xuyên sách rồi.

Khoan đã, tại sao tôi lại xuyên sách nữa .

Lần thứ năm rồi đó.

Ánh trăng sáng nhất định phải chết.

Lần thứ nhất, thành công.

Lần thứ hai, thành công.

Lần thứ ba, phản diện thức tỉnh, thắng suýt soát.

Lần thứ tư, phản diện lại thức tỉnh, suýt nữa phát hiện ra tôi, lại một lần nữa thắng suýt soát.

Lần thứ năm rồi, ha, sớm hơn năm năm, phải xử lý ta ngay thôi!

Khoan đã, tại sao không xử lý ?

Tôi còn bị đánh hội đồng nữa chứ.

Tôi là tác giả đây, các người dám đánh hội đồng tôi?

Xem tôi dùng ngòi bút xử đẹp các người.

Nam chính chạy đến xin tôi cây bút.

Anh ta muốn mưa gió.

Ba mươi năm nước chảy về đông, ba mươi năm nước chảy về tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.

Tôi bảo ta bị bệnh rồi.

Đại phản diện chạy đến gặp tôi.

Tôi chúng ta hợp tác đi.

Đánh bại nam chính, xoay chuyển càn khôn.

Anh ta mà dám bảo tôi bị điên?

Chờ đã, tại sao tôi không thể trở về?

Lại còn bị nhốt như kẻ tâm thần?

Ha ha ha ha.

Đừng vội.

Toàn bộ câu chuyện này vẫn còn một lỗi lớn.

Lỗi lớn này một khi bùng phát, ánh trăng sáng chắc chắn sẽ chết.

Bởi vì ta đến c.h.ế.t cũng không hay biết của đại phản diện.

Còn ta thì đến c.h.ế.t cũng chẳng thể ra chữ .

A ha.

Đừng hỏi, đây chính là thiết lập riêng của tôi đấy.

Ừm, ngày qua ngày, chờ ánh trăng sáng chết…

Năm qua năm, chờ ánh trăng sáng chết…

Năm thứ mười... năm thứ hai mươi…

Tại sao ánh trăng sáng vẫn chưa chết?

Thế giới cũng chẳng sụp đổ nữa!

Hả?

Thả tôi ra, tôi là tác giả cơ mà!

54

Chỉ có BUG mới có thể đánh bại BUG.

A ha, thế giới chỉ có tác giả là người chịu thiệt đã hoàn thành!

-Hết-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...