Sau Khi Ánh Trăng [...] – Chương 11

Đại phản diện?

Phong Dục?

Sao cứ như thú dữ thoát khỏi chuồng ?

Khoan đã?

Cô ta đang kéo tôi chạy đi đâu ?

Miệng đê.

Nơi đó như một con quái vật khổng lồ đang mở to miệng.

Tôi muốn dừng lại.

Nhưng bàn tay đang nắm chặt tôi bất ngờ giật mạnh về phía trước.

Đôi mắt tôi mở to kinh hãi.

Tôi sợ nước.

Hồi nhỏ, Phong Dục đã đạp tôi một cú khiến từ đó tôi không dám xuống nước nữa.

Nhưng cơ thể tôi không nghe lời mà rơi xuống.

Phó Giang Tuyết ngã xuống bên cạnh tôi, như điên.

" Phó Ninh Uyển, tôi lại g.i.ế.c c.h.ế.t một lần nữa."

"Ha, lần này lại sớm hơn năm năm, tôi có thể về sớm rồi."

Phó Giang Tuyết nhấn tôi xuống nước.

Trong mơ màng, tôi nghe thấy tiếng gào thét đau đớn của Phong Dục.

"Phó Ninh Uyển!"

Ánh trăng sáng phải c.h.ế.t một cách bi tráng.

Nhiều hình ảnh lập tức tràn ngập trong đầu tôi.

Đều là những cảnh tôi bị c.h.ế.t đuối.

Lần thê thảm nhất là vào một ngày hè nóng nực, xác c.h.ế.t bị ngâm nước nhiều ngày.

Cơ thể trương phình, đầy giòi bọ.

Cái c.h.ế.t thảm khốc đó đã khơi dậy lòng hận thù của kẻ phản diện.

Độ hắc ám tăng cao, nhân vật chính mới có thể mạnh lên và chiến thắng mọi kẻ thù.

Khốn kiếp, ai muốn Ánh trăng sáng thì .

Tôi biến nỗi sợ hãi thành sức mạnh, đánh nhau với Phó Giang Tuyết

Tôi không sợ c.h.ế.t nữa, tôi vẫn sợ nước!

Tôi đã lấy lại tinh thần rồi.

Tôi sẽ g.i.ế.c ta.

"Để ngăn cản trở thành một nhân vật phản diện."

"Đưa cho tôi cây bút, tôi viết lại cho!"

Phó Giang Tuyết: "!!"

Ánh trăng sáng đúng là có những mối quan tâm kỳ lạ!

Hầy, lần này tôi không c.h.ế.t rồi.

Bởi vì Giang Trì mà cũng nhảy xuống nước cùng tôi đánh ta.

Lời phát ra từ miệng của ta còn giống y hệt của tôi nữa chứ.

"Đưa bút đây, tôi không phượng hoàng nam nữa!"

*Phượng hoàng nam dùng để chỉ các trai có công năng đặc dị là bám váy vợ.

Phó Giang Tuyết: "!!!"

Nam chính và Ánh trăng sáng, cả hai đều điên rồi!

Phó Giang Tuyết bị đánh tơi bời.

Phong Dục kéo tôi ra khỏi nước.

Anh ta ôm chầm lấy tôi, vừa định lên tiếng.

Tôi lập tức tặng một cú đá.

Phong Dục: "!!"

"Cuối cùng tôi cũng trả món nợ ngày xưa rồi."

Phong Dục lại ướt như chuột lột, bò dậy rồi ngồi xổm trước mặt tôi.

"Rồi sao nữa?"

Tôi ba chữ "Phó Ninh Uyển" lù lù trên đỉnh đầu ta.

"Rồi sao?"

"Rồi chúng ta cùng nhau đánh tác giả!"

Phó Giang Tuyết thoi thóp, "!!"

Không. Phải là nam chính, ánh trăng sáng và phản diện, tất cả đều điên rồi.

43

Giết c.h.ế.t tác giả, đỉnh cao nhân sinh!

Phó Giang Tuyết mình vừa là tác giả vừa là nữ chính.

Giang Trì: "Không, tôi không cần một nữ chính như ."

Phó Giang Tuyết: "!"

"Chị đây cũng khinh thường cái loại phượng hoàng nam như !"

Hố!

Hai người bắt đầu cãi vã, ẩu đả!

Ô hô, Giang Trì bị đánh đến mức cái tên "Phó Giang Tuyết" trên đầu cũng bay mất rồi?

44

Chẳng lẽ chỉ vì vạch trần bí mật này mà toàn bộ cốt truyện đã trở nên mất kiểm soát như ngựa đứt dây cương sao?

Tôi và Phong Dục ngồi một bên xem hai người đánh nhau.

Đánh đi, đánh đi, hò hét cổ vũ điên cuồng.

Phát hiện Phong Dục bị thương ở cánh tay, m.á.u nhuộm đỏ cả áo sơ mi.

Bỏ mặc nam nữ chính, tôi kéo ta lại, "Đi bệnh viện."

Nước bẩn, sẽ bị nhiễm trùng.

Nhân tiện tôi cũng muốn hỏi xem Phong Dục xuất hiện ở đây bằng cách nào.

Giao hai người kia cho đám vệ sĩ vừa tới.

Tôi và Phong Dục lên xe.

"Mơ sao?"

Mơ thấy tôi sẽ c.h.ế.t ở đây?

ta đến?

Không đúng.

"Phó Giang Tuyết đã đẩy sớm lên năm năm."

Phong Dục cởi chiếc áo sơ mi dính máu, để lộ vết thương khủng khiếp.

"Cô ta muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm để rời đi, vì muốn c.h.ế.t sớm hơn!"

Hố, đồ chó má!

"Nghe giọng ta, tôi không chỉ c.h.ế.t một lần dưới tay ta."

“Ừ!" Phong Dục với giọng trầm thấp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...