Sau Khi Ánh Trăng [...] – Chương 1

Hôm nay là một ngày tốt lành của tôi.

Bạn trai tôi, Giang Trì, cầu hôn tôi.

Du thuyền, hoa tươi và nhẫn kim cương.

Một màn cầu hôn rực rỡ, người ta lóa mắt.

Nhưng ta nào ngờ, tôi đã có dị năng.

Tôi có thể vào người khác và thấy người mà họ thực sự thích trong lòng.

Cái tên trên đầu Giang Trì không phải là tôi.

Là Phó Giang Tuyết.

Em cùng cha khác mẹ của tôi.

Thật lợi sao, nhẫn nhục chịu đựng cún l.i.ế.m năm năm.

Con cún này trong lòng lại không có tôi.

Tôi một cước đá bay ta ra ngoài.

Trong phút chốc mọi người đều hoảng sợ.

"Hừ!"

Nổi bật lên là tiếng người khẩy,.

Lúc này, trai cún đang tiếp thân mật với biển cả.

Tôi ở mép boong tàu thưởng thức kiểu bơi chó của ta.

Tôi quay đầu lại, đúng lúc đụng phải khuôn mặt đáng ghét của Phong Dục.

? ?

! !

Đồng tử dần dần mở to.

Chết tiệt!

Trên đầu ta có tên của tôi!

Ôi, Phong Dục!

Chúng tôi là kẻ thù không đội trời chung của nhau.

Từ nhỏ đến lớn, hai người chúng tôi đã đánh nhau chí chóe, như nước với lửa. Mỗi lần đối đầu đều hận không thể bóp c.h.ế.t đối phương ngay lập tức.

Vì sao chúng tôi lại thù ghét nhau đến ?

Vì mẹ tôi chứ sao.

Mẹ tôi đã ngủ với bố ta.

Điều đáng sợ là vào ngày xảy ra vụ việc, tôi đang ở bên ngoài quan sát.

Anh ta tưởng tôi là đồng phạm nên đá tôi xuống bể bơi.

Trời ạ, ta gần như đã g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.

Từ đó trở đi, lòng căm thù mà chúng tôi dành cho nhau vọt tới trời xanh, nguyện chiến đấu đến chết.

Trong những năm tháng tuổi trẻ đầy sóng gió, phong cách đấu đá của chúng tôi vô cùng kỳ quặc và quyết liệt. Anh ta chơi xấu tôi một vố, tôi liền lừa cả nhà ta. Anh ta trở thành ông chủ Ưng Hồng Viện, tôi lại có vô số đàn em trong lớp học Nam Đức của mình.

Chúng tôi ngang tài ngang sức, chỉ có một mục tiêu duy nhất: hạ gục kẻ thù không đội trời chung và đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

Tuy nhiên, lúc này đây, khi ta đang đắm chìm giữa rừng hoa, trên đầu ta lại sáng loáng ba chữ lớn…

Khuôn mặt tôi méo xệch... 

Dị năng chắc chắn bị lỗi rồi. Cho dù phụ nữ trên toàn thế giới c.h.ế.t hết, ta cũng sẽ không thích tôi. Đây chắc chắn là cờ mà ai đó đã cắm khi mắc bệnh tuổi dậy thì. Tôi cố kìm nén sự hoảng hốt, vẻ mặt kỳ quái. Đồ chó chết, não bị ngấm nước biển à?

Sáng hôm sau, nắng vàng rực rỡ.

Nhưng tâm trạng tôi lại chẳng mấy vui vẻ.

Dị năng tuy tốt thật, mắt tôi như muốn mù luôn rồi.

Toàn thấy các nam thanh nữ tú nổi tiếng, rồi mấy chàng đẹp trai, nàng xinh xắn bước ra từ truyện tranh…

Khi thấy tên trên đầu của một cậu em khóa dưới lạnh lùng nào đó, tôi liền quay sang hỏi đàn em của mình: "Cậu kia là ai ?"

Đàn em đáp: "Trai khoa thể thao đấy ạ."

Tôi: ......

Cứu mạng... gì trời.

Cổng trường, xe sang, trai đẹp, ồ, cả chó nữa.

Phong Dục là cái cuối cùng.

Tôi liếc xéo một cái.

Cái tên đó vẫn lơ lửng trên đầu.

Chậc!

5

Không nhịn nữa, tôi tiến tới đá cho ta một phát.

Anh ta né .

Nhưng tôi là Nữu Hỗ Lộc thị Phó Ninh Uyển cơ mà.

Đổi sang chân kia, đóng dấu thành công.

Đôi mắt cao quý lạnh lùng của ta cuối cùng cũng có chút d.a.o .

"Phó Ninh Uyển." Giọng mang theo sự cảnh cáo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...