Sau Khi Anh Ấy [...] – Chương 3

Thấy người đàn ông bên cạnh mình chằm chằm, vị thiếu gia kia đứng chắn trước mặt .

"Này chủ nhỏ, tôi mới là khách hàng của em mà. Em mau gói cho tôi một lẵng hoa hồng tím mà em đi."

Ninh An chợt bừng tỉnh, không ngờ bản thân mình lại thất thố người đàn ông đó lâu như .

Mà tên công tử này, thật sự định mang Lavender rose tặng bố ta hay sao?

Cô mặc kệ, đã và giải thích kĩ càng rồi, ta không nghe thì cũng chẳng còn cách nào.

Vừa cắm hoa vừa như kẻ mất hồn, thỉnh thoảng liếc tới người vệ sĩ kia. Anh đứng đó vững như bàn thạch, hai tay chắp sau lưng, đầu giữ thẳng về phía trước, chẳng để ý gì đến .

Hai mươi phút sau, dưới bàn tay điêu luyện nhanh thoăn thoắt, rất nhanh hoa đã chuẩn bị xong. Vị thiếu gia kia đưa thẻ quẹt đồng thời nhét một chiếc danh thiếp vào tay :

"Tôi là Hàn Tuấn. Cô chủ nhỏ, tôi có thể biết tên em không?"

Khách đã hỏi thì không thể không trả lời, huống hồ cũng không phải thông tin gì riêng tư, chỉ là một cái tên:

"Tôi là Ninh An. Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến."

Cô cũng chỉ thuận miệng ra như với bao người khách khác, ta có vẻ lại coi đó là lời mời gọi:

"Em yên tâm, sau này có mua hoa tôi cũng chỉ đến tiệm của em."

Anh ta rút ra một bông từ lẵng hoa vừa cắm, đưa đến trước mặt , lưng cong lại, một tay chắp phía sau rất lãng tử:

"Một bông hồng mang ý nghĩa là duy nhất nhỉ?"

Thấy không nhận, ta tự tiện cài nó lên tóc .

Xong xuôi, ta quay qua người vệ sĩ tên Lee bên cạnh, dặn dò thứ gì đó rồi lại nháy mắt với , rời khỏi tiệm cùng những người vệ sĩ khác.

Một phút sau, trong tiệm chỉ còn lại Ninh An và người vệ sĩ ấy.

"Cô Ninh, thiếu gia hoa rất đẹp nên muốn đặt thêm cho bữa tiệc từ thiện ngoài trời vào tháng sau. Cậu ấy nhờ lên ý tưởng trang trí cho bữa tiệc, đương nhiên sẽ trả công hậu hĩnh, cũng muốn mời tham dự, không biết có đồng ý không?"

Ninh An hơi choáng váng vì một lèo thông tin từ nên còn đứng đơ ra một chỗ.

"Nếu không rảnh thì để tôi báo lại với thiếu gia."

Anh rút điện thoại định gọi ngăn lại, bàn tay hai người chạm vào nhau.

"Tôi... để tôi suy nghĩ đã không?"

Cô vốn dĩ không định đồng ý, nghĩ lại luyến tiếc đôi mắt ấy của người đàn ông đối diện, muốn thấy nhiều hơn. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, sẽ không thấy đôi mắt ấy nữa.

Ánh mắt sắc bén của hướng xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình, vì nó quá mạnh mẽ khiến cũng cúi xuống theo. Thấy mình thất lễ, rút tay về lúng túng giấu ra phía sau, khẽ quay đi tránh để thấy gương mặt đỏ lên vì ngượng ngùng của mình, với :

"Cho... cho tôi một ngày thôi, để tôi sắp xếp công việc đã."

Nói thật thì gì có việc gì ngoài chăm sóc mấy cái cây đâu, tháng này cũng không có nhiều đơn đặt hàng đến mức mà phải suy nghĩ như .

Cô chẳng qua là... tiếc đôi mắt ấy.

Anh lướt qua đôi má đỏ hồng của , ánh mắt không có tia cảm :

"Vậy kết với tôi đi, ngày mai mong phản hồi để tôi báo cáo lại với thiếu gia."

Ninh An đưa điện thoại cho quét mã, tên hiển thị là Lý Tử Đằng. Vậy đó là tên ấy sao? Lúc nãy thấy người kia gọi là Lee, còn thấy lạ vì không giống người nước ngoài mà lại có tên nước ngoài.

Lee, Lý?

Cô không chắc chắn nên hỏi lại, lỡ mà sai tên của người ta thì sẽ rất ngại ngùng:

"Tên là Lý Tử Đằng sao?"

"Phải, có thể giống như thiếu gia gọi tôi là Lee. Đó là tên nước ngoài của tôi."

Anh bình tĩnh đáp, giọng có vẻ trầm đi mấy phần. Cái tên này có vẻ như có điều gì đó đặc biệt với ta.

"Vậy rồi, tạm biệt Ninh."

Nói xong lời này dứt khoát quay lưng đi, Ninh An ngỡ ngàng đến không kịp lời chào, chỉ bóng lưng người đàn ông dần đi xa, lên chiếc xe Mercedes rồi mất hút cuối con đường.

Lúc này, mới bừng tỉnh lại.

Ninh An, mày sao thế? Tự dưng lại đi chằm chằm một người đàn ông không rời mắt, hơn nữa lại còn là người mới lần đầu gặp mặt nữa chứ.

Người đó ngoài đôi mắt ra thì cũng không còn gì giống ấy. Anh ấy ấm áp dịu dàng bao nhiêu thì người kia xa cách lạnh lùng bấy nhiêu, ấy vui vẻ hoà đồng bao nhiêu thì người kia lại nghiêm túc cứng nhắc bấy nhiêu. Nào có chỗ nào giống nữa chứ.

Ninh An lắc lắc đầu, ngồi xuống mở điện thoại xem tài khoản của Lý Tử Đằng. Lúc này mới để ý hình đại diện của . Là cây hoa tử đằng tràn ngập sắc tím, cánh hoa rụng rơi lả tả trên mái ngói cổ điển, lãng mạn và xinh đẹp.

Hoa tử đằng - bất diệt.

Nhưng mà con người nghiêm túc như ta chắc không phải có ý này đâu, có lẽ đơn giản chỉ vì tên ta là Lý Tử Đằng.

Ninh An tò mò, lướt lướt xuống phần trang cá nhân của . Cũng không có gì đặc biệt, tường của một người đàn ông trưởng thành và cứng nhắc thì chẳng có gì thú vị, quanh quanh cũng chỉ có vài bức ảnh tập thể với đồng nghiệp, vài bức liên quan đến công ti vệ sĩ tên WN, có lẽ là công ti ta việc.

Chỉ là kéo đến cuối, ngày đầu lập tài khoản từ hai năm trước, ảnh đại diện cũ của là bông hoa sáu cánh màu trắng tinh khôi, nhị vàng cong cong.

Ngay lập tức nhận ra, là hoa Sankayou.

Đôi tay tê rần theo từng nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực.

Tại sao lại cứ phải giống ấy đến thế?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...