Sau khi tôi chiến tranh lạnh kéo dài một tháng với Thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, Chu Nghi Xuyên đột nhiên bị truyền ra tin tức rằng đã cầu hôn thành công.
Các phóng viên không thể chờ đợi nữa mà chạy đến chúc mừng tôi.
Lúc đó, tôi vừa kết thúc chuyến lưu diễn nên bây giờ cơ thể đang mệt mỏi rã rời.
Nhìn vào ống kính, tôi bình tĩnh mỉm và trả lời rằng :
“Việc đính hôn của Chu không liên quan gì đến tôi.”
“Tại đây, tôi chân thành chúc cho Chu hạnh phúc trong lễ đính hôn của mình.”
Trên sóng truyền hình, ngay khi lời tôi vừa dứt, Chu Nghi Xuyên bỗng bóp nát chiếc ly trong tay, lập tức máu chảy đầm đìa trong lòng bàn tay.
1
Buổi biểu diễn cuối cùng kết thúc, tôi trở về hậu trường để lấy chiếc điện thoại của mình.
Vừa bật máy lên thì hàng loạt tin nhắn đổ về.
“Tĩnh Thư, Chu Nghi Xuyên đã cầu hôn Trình Uyển rồi!”
“Trình Uyển cũng đã đồng ý rồi. Không ngờ bao nhiêu năm vòng qua vòng lại, cuối cùng họ vẫn về với nhau.”
“Tĩnh Thư… và Chu Nghi Xuyên thật sự đã kết thúc rồi sao?”
Tôi nắm chặt điện thoại trong tay , mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa.
Tôi và Chu Nghi Xuyên đã chiến tranh lạnh tròn một tháng.
Trước đây, lần nào tôi cũng là người hạ mình trước và lành. Nhưng lần này, vì chuyến lưu diễn, tôi bận đến mức không thể nào liên lạc với ta.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, thì Chu Nghi Xuyên đã cầu hôn bạch nguyệt quang của mình – Trình Uyển.
2
Tôi không có tâm trạng để trả lời những tin nhắn đó, sau một lúc nghỉ ngơi, tôi còn phải ra ngoài để tham gia phỏng vấn với giới truyền thông.
Khi thấy tôi vừa xuất hiện, các phóng viên ngay lập tức ùa đến. Họ cầm micro, không kìm nổi sự tò mò mà hỏi dồn dập.
“Thưa Hứa, xin hỏi khi nào thì Chu cầu hôn ?”
“Hai người dự định khi nào tổ chức lễ cưới?”
“Lễ cưới sẽ tổ chức ở nước ngoài hay ở trong nước?”
“Chúc mừng Hứa đã đính hôn với Chu…”
Giữa sự hỗn loạn của các phóng viên, tôi lại cảm thấy bình tĩnh lạ thường.
Tôi vào ống kính, ánh mắt tôi không có chút cảm . Một lát sau, tôi mới mỉm và trả lời rằng:
“Việc đính hôn của Chu không liên quan gì đến tôi.”
“Nhân cơ hội này, tôi chân thành chúc cho Chu hạnh phúc trong lễ đính hôn của mình.”
3
Trên truyền hình, ngay khi lời tôi vừa dứt, chiếc ly rượu trong tay Chu Nghi Xuyên bất ngờ vỡ vụn,ngay lập tức máu chảy đầm đìa trong lòng bàn tay.
Trình Uyển giật mình hoảng hốt hét lên.
“Gọi bác sĩ, gọi xe cấp cứu ngay!”
Trình Uyển nắm lấy bàn tay ta, đau lòng đến mức mắt đỏ hoe.
“Ra ngoài.”
Giọng Chu Nghi Xuyên lạnh lẽo, ta hất mạnh tay Trình Uyển ra.
“Nghi Xuyên…”
Trình Uyển có chút ngỡ ngàng, sau đó lúng túng rơi nước mắt.
“Tất cả ra ngoài.”
Chu Nghi Xuyên từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua mọi người:
“Đừng để tôi phải lần thứ ba.”
Trình Uyển nhịn khóc, không dám gì thêm, chỉ có thể lặng lẽ cùng mọi người rời đi.
Chu Nghi Xuyên mở bàn tay mình ra xem, máu thịt lẫn lộn. Chiếc nhẫn đính hôn trên tay trái của ta cũng đã dính đầy máu.
Trên mặt ta không có chút biểu cảm nào, tháo chiếc nhẫn trên tay ra rồi ném thẳng vào thùng rác.
4
Một tháng sau, khi tôi đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn của mình thì người phụ trách đoàn vũ đạo đột nhiên gọi tôi vào văn phòng.
Vị trí diễn chính vốn luôn thuộc về tôi, bây giờ nó đã thuộc về Tần Nhược, người luôn không ưa tôi.
Sau đó, căn hộ tôi đang đột nhiên bị chủ nhà vỡ hợp đồng, buộc tôi phải dọn ra trong vòng hai ngày.
Sau khi chia tay Chu Nghi Xuyên, dường như vận xui rủi bắt đầu đeo bám tôi, mọi thứ đều không thuận lợi.
Cho đến khi, trong một lần biểu diễn khác, tôi thậm chí còn mất cả tư cách lên sân khấu.
Lúc đó, Chu Nghi Xuyên đột nhiên gọi cho tôi.
” Hứa Tĩnh Thư, còn muốn tiếp tục nhảy múa không?”
5
Khi tôi đến địa chỉ mà Chu Nghi Xuyên thì người phục vụ dẫn vào thang máy đi lên tầng.
Ngay khoảnh khắc đẩy cửa phòng ra, giọng của Chu Nghi Xuyên đúng lúc truyền đến:
“Chỉ cần ấy chịu cúi đầu, cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không ngại mà nuôi ấy, cứ coi như nuôi một chim hoàng yến để giải trí cũng đươc.”
Khi vừa mới dứt lời thì ánh mắt ta chạm phải bóng dáng tôi đang đứng ngoài cửa. Thế biểu cảm trên gương mặt ta lại bình thản đến đáng sợ.
Trái với sự bình thản của ta, vẻ mặt tái nhợt của tôi lúc này trông thật là nực .
“Chu Nghi Xuyên, tất cả mọi chuyện là sao?”
Anh ta nhẹ nhàng gật đầu, gõ nhẹ điếu thuốc giữa các ngón tay, không trả lời câu hỏi của tôi.
“Tại sao?”
“Còn tại sao gì nữa, dĩ nhiên là vì tôi vẫn chơi chưa đủ.”
Chu Nghi Xuyên khẩy:
“Hứa Tĩnh Thư, dù có muốn chia tay thì cũng phải chờ đến lúc tôi cảm thấy chán , mới phép.”
6
Căn hộ tôi không thể tiếp tục ở lại nữa, tôi chỉ còn cách là tạm thời ở khách sạn.
Trong đoàn vũ đạo, tôi không còn phép lên sân khấu mỗi buổi biểu diễn, tôi vẫn kiên quyết thay trang phục và đợi ở hậu trường.
Lúc đầu, Tần Nhược còn châm chọc chế giễu tôi vài câu. Nhưng dần dần sau này, ta chẳng còn hứng thú bận tâm đến tôi nữa.
Khi mọi người đang cúi đầu chào trên sân khấu thì tôi mặc bộ đồ tập, lặng lẽ đứng trong góc tối dưới khán đài.
Hôm đó, tôi thấy Tần Nhược từ trên sân khấu bước xuống, lao như chim con về phía một người đàn ông.
Lúc đó tôi mới nhận ra, Chu Nghi Xuyên đã đến.
Tần Nhược dựa vào lòng ta nũng, Chu Nghi Xuyên vuốt nhẹ mặt ta. Sau đó ta thì thầm gì đó vào tai ấy, Tần Nhược có vẻ không hài lòng vẫn buông tay rồi quay người rời đi.
Chu Nghi Xuyên bước đến trước mặt tôi:
“Thư Thư, có hối hận không?”
“Cô xem, ai mà tôi muốn nâng đỡ thì người đó có thể một bước lên mây.”
“Dĩ nhiên, cảm của tôi dành cho vẫn khác. Chỉ cần quay lại, vị trí chủ đạo của đoàn vũ đạo vẫn là của .”
“Nếu tôi không thì sao?”
“Anh đã đính hôn rồi, tôi, Hứa Tĩnh Thư, không bao giờ người thứ ba.”
Chu Nghi Xuyên khẩy. Anh ta tôi từ trên cao, như đang một đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện.
“Cô có tin không, từ nay về sau, dù trong hay ngoài nước, cũng đừng mong có cơ hội lên sân khấu nhảy múa nữa.”
Chu Nghi Xuyên nghiêng người, ôm tôi như khi chúng tôi còn nhau, cất giọng dỗ dành:
“Ngoan, tôi cho một đêm để suy nghĩ. Ngày mai gọi cho tôi.”
7
Ngày xưa khi còn ở trường, chỉ cần một cậu ấm giàu có trong đoàn vũ đạo cũng có thể ép tôi đến mức gần như trầm cảm và tự sát.
Huống chi đây là Thái tử gia nổi danh trong giới Bắc Kinh – Chu Nghi Xuyên.
Dĩ nhiên tôi tin, ta có khả năng này. Anh ta có thể khiến tôi cả đời không thể bước lên sân khấu nữa.
Nhưng với tôi, nếu không tiếp tục nhảy múa, nỗi đau đó sẽ còn khủng khiếp hơn cả cái chết.
Trở lại phòng thay đồ với tâm trạng đầy u ám, tôi liên tục uống hết hai chai rượu.
Khi đã say mèm bước ra ngoài, bên ngoài đã vắng vẻ không còn ai. Khi bước qua sân khấu, tôi đột nhiên dừng lại….
Bạn thấy sao?