Sau Chia Tay, Tôi [...] – Chương 9

Tôi hít một hơi thật sâu, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định ra.

 

Giọng tôi lí nhí, nỗi đau trong lòng như bị dao cứa, tôi khổ: “Bạn cũ của ta gặp chuyện, ấy đã gọi điện cho ta."

 

Trình Hàm dừng lại, quay đầu tôi, chau mày và hỏi điều mà tôi luôn né tránh: “Quả Quả, dù là như , cậu vẫn không định chia tay với ta sao?"

 

Ánh đèn mờ kéo dài bóng dáng của chúng tôi.

 

Tôi : “Trình Hàm, tôi và ta đã bên nhau ba năm. Những gì tôi đã hy sinh thực sự không thể tưởng tượng nổi. Không ai là thánh nhân cả; khi không thể thực hiện điều mình mong muốn, biết rằng mình không , thật khó để lý trí mà buông tay."

 

“Sau khi kết thúc mối quan hệ này, tôi sẽ ra đi không chút do dự, không phải là lúc này."

 

Tôi thẳng vào mắt : “Ba năm là một khoảng thời gian thật dài, phải không?"

 

Trình Hàm tôi, im lặng trong một lúc lâu. Cuối cùng, đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt tôi.

 

Anh đúng.

 

Anh : “Ba năm thực sự là một quãng thời gian rất dài."

 

Sáng hôm sau, bố mẹ đến gõ cửa phòng tôi. Mở cửa ra, tôi thấy bố mẹ tay xách nách mang, cùng với những nụ tươi sáng trên gương mặt họ.

 

Tôi ngạc nhiên: “Bố mẹ đến đây là...?"

 

Mẹ tiến một bước về phía tôi và : “Bố mẹ về đây, thấy con sống tốt như thì bố mẹ cũng yên tâm rồi." Bỗng dưng, tôi cảm thấy không thể đáp lời.

 

Bởi lẽ, tôi không biết lúc Tùy Hoài gọi cho bố, ta có nhắc đến việc gặp gỡ giữa hai gia đình hay không.

 

Có vẻ như mẹ hiểu tâm trạng của tôi. Bà nắm tay tôi và vỗ nhẹ lên đó.

 

Thời gian trôi qua, những nếp nhăn đã xuất hiện trên gương mặt và bàn tay mẹ. Thật sự, tôi không nhớ rõ từ khi nào mà mẹ tôi đã gắn bó với tuổi già. Trong ký ức của tôi, mẹ vẫn là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, thường ngắt hoa dại ven đường mỗi lần đón tôi tan học.

 

Bà dịu dàng : “Con của mẹ giờ đã lớn khôn, cũng rất tài giỏi. Mẹ không lo con sẽ hư hỏng. Dù là cuộc sống hay chuyện cảm, mẹ tin con sẽ tự đưa ra quyết định đúng đắn."

 

“Người cha, người mẹ nào cũng muốn đứng sau con cái, ủng hộ mọi quyết định của chúng mà.”

 

Gương mặt mẹ dịu dàng tôi chớp mắt, nước mắt bỗng lăn dài trên má.

 

Hóa ra, bố mẹ đã biết hết mọi chuyện. Họ biết tôi đã gặp phải khó khăn trong chuyện cảm, họ cũng hiểu rõ ai là Tùy Hoài, ai là Trình Hàm.

 

Nhưng bố mẹ đã chọn im lặng, không hỏi bất kỳ điều gì.

 

Dù không biết chính xác điều gì đã xảy ra, họ vẫn sẵn lòng cùng tôi diễn một vở kịch chưa hoàn tất.

 

Bố đứng phía sau mẹ, nhẹ nhàng lên tiếng: “Thôi rồi, bà những điều này gì, mau lên thôi, xe đã đến cửa khách sạn rồi."

 

Mẹ mỉm và cuối cùng vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi.

 

Con đừng xuống dưới nữa, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, nghe chưa?"

 

 

Tôi gật đầu thật mạnh, như một cách để xin lỗi mẹ vì những lần tôi đã cảm thấy cằn nhằn thuở nhỏ.

 

Nhìn theo bóng lưng dần khuất của bố mẹ, tôi khép cửa lại và thả mình lên chiếc giường khách sạn.

 

Trần nhà màu xám, mang vẻ u ám.

 

Điện thoại để chế độ im lặng, nhận rất nhiều tin nhắn, tất cả đều là từ Tùy Hoài gửi từ tối qua đến giờ.

 

“Niên Niên, tối qua em không về nhà sao?"

 

“Hai bác sao rồi? Hôm nay sẽ cùng mọi người ăn một bữa thật ngon để bù đắp lỗi lầm."

 

“Tối qua Bùi Chi gặp tai nạn, ngoài ra ấy không có ai bên cạnh, không biết phải sao..."

 

Bùi Chi.

 

Lại là Bùi Chi.

 

Nhìn cái tên ấy, tôi tắt máy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...