Sau Chia Tay, Tôi [...] – Chương 7

Mới đi vài bước, điện thoại của lại vang lên lần nữa, ta quay lại tôi với vẻ lo lắng.

 

Tôi nhếch miệng , không biết nụ đó có chân thành hay không, tôi chỉ nghe thấy giọng mình đầy mệt mỏi: “Anh nghe máy đi."

 

Tùy Hoài dường như nhận mệnh lệnh, ta lập tức bắt máy, một giọng nữ ở đầu dây bên kia vang lên rất rõ, kèm theo tiếng khóc nức nở.

 

Mấy phút sau, Tùy Hoài cúp máy, vẻ khó xử hiện rõ trên mặt ta.

 

“Bùi Chi bên đó gặp chuyện rồi..."

 

Tôi trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: “Anh đi đi."

 

Tùy Hoài sững sờ, có lẽ không ngờ tôi lại thoải mái như thế, ta do dự vài giây rồi mới lên tiếng: “Không sao thật chứ? Nhưng bố mẹ em bên này..."

 

Tôi nắm chặt tay, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay đau điếng, nắm chặt rồi lại buông ra.

 

Đôi khi, khi đối diện với một vấn đề nào đó, con người không có sự lựa chọn, cái gọi là lựa chọn cũng chỉ là cho một cơ hội để tự giương cờ đầu hàng mà thôi.

 

Đây là lần cuối cùng tôi hạ mình.

 

Có lẽ do quá vội vàng nên Tùy Hoài không nhận ra tôi hiểu.

 

Bởi vì, tôi là người bị bỏ lại.

 

“Không sao, tôi sẽ giải quyết."

 

Nghe xong, giống như cảm thấy rất yên tâm, ta chạy vội về phía thang máy.

 

Thậm chí đến giây phút cuối cùng khi cánh cửa thang máy đóng lại, ta cũng chỉ cúi đầu điện thoại mà không hề tôi.

 

Tôi đứng yên tại chỗ hít một hơi thật sâu, xách váy định đi đến ghế sofa bên cạnh ngồi một lát thì ngay sau đó điện thoại của tôi bỗng rung lên.

 

Tôi mở WeChat, là voice chat bố mẹ gửi đến, dài hơn ba mươi giây.

 

Tôi ấn nghe, giọng vui vẻ của mẹ vọng tới: “Con à, bố mẹ đến cửa khách sạn rồi đây... này, cửa vào ở kia... Ông thấy con của chúng ta có tiền đồ không, việc ở một thành phố lớn như thế này, hơn nữa còn tìm một người trai hiếu thuận nữa."

 

Trong voice chat còn có cả tiếng của bố, tôi thấy ông cũng đang rất vui.

 

Nghe xong, tôi không kìm nổi mà ngồi bệt xuống đất.

 

Tôi ôm mặt, nước mắt nóng bỏng rơi vào lòng bàn tay. Tôi thật sự không biết phải đối diện thế nào với bố mẹ đã lặn lội đường xa đến đây, trong trạng nhếch nhác như thế này.

 

Không biết đã khóc bao lâu, tôi lau sạch nước mắt, chống người định đứng dậy lại lảo đảo suýt chút nữa ngã dúi dụi xuống đất.

 

Đột nhiên, một bóng người từ đâu xuất hiện đỡ lấy tôi, tôi ngơ ngác quay đầu lại thì bất ngờ trông thấy một gương mặt quen thuộc.

 

“Cậu, sao cậu lại ở đây?"

 

Trình Hàm nhíu mày, tôi từ trên xuống dưới một lượt: “Vừa mới họp xong, cậu sao ?"

 

Nghe lời quan tâm đó, nước mắt của tôi lại sắp trào ra.

 

Tôi cúi đầu, mặc kệ hình tượng, nhanh chóng lau nước mắt.

 

“Không sao, tôi không sao cả."

 

Trình Hàm thở dài, cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên vai tôi, trông có vẻ rất bực bội, vò vò mái tóc rồi nghiêm túc gọi tên tôi.

 

“Lâm Niên Tứ, trước đây cậu không khách sáo với tôi như ."

 

Tôi ngẩng đầu , còn chưa kịp lên tiếng thì Trình Hàm đã cất tiếng như thể sợ tôi lại từ chối .

 

“Dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, tôi sẽ luôn giúp cậu, dù là chuyện gì đi nữa."

 

Ánh đèn vàng chiếu sáng cả căn phòng, rất nhiều món ăn bày trí đẹp mắt trên chiếc bàn xoay mặt kính.

 

Trình Hàm ngồi bên cạnh tôi, nâng ly bố mẹ tôi rồi khẽ gật đầu: “Cháu chào hai bác, cháu là Trình Hàm."

 

Sau đó, uống cạn ly rượu.

 

Bố tôi chính là một ông bố điển hình trong thị trấn nhỏ, tiêu chuẩn đánh giá người khác của ông đều dựa vào việc họ có uống trên bàn ăn hay không.

 

Rõ ràng, hành vừa rồi của Trình Hàm đã ghi điểm trong mắt bố tôi.

 

Ông vỗ tay, liền mấy chữ "".

 

Còn mẹ tôi, sau khi nghe cái tên này, bà ngây người rồi nhắc lại: “Trình Hàm?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...