Tôi khẽ gật đầu, kéo khăn quàng lên che cằm: “Lâu lắm không gặp, cậu việc ở đây sao?”
Anh lắc đầu: “Quán bar này là của tôi. Ca sĩ ở đây bận việc nên tôi đến giúp thôi.”
Tôi gật đầu, sau đó lúng túng không biết nên gì thêm. Qua thời gian, tôi đã gặp lại nhiều cũ, và không ai trong số họ là ngoại lệ – ai cũng trở nên điềm tĩnh, ít hơn. Những người từng thân thiết cùng nhau chia sẻ đủ thứ, nay lại chỉ biết xã giao, và thậm chí có người còn không gửi thiệp cưới khi lập gia đình.
Người ta thường đó là quy luật của cuộc sống, là sự trưởng thành. Trong khi tất cả mọi người đều đã thay đổi, chỉ có Trình Hàm dường như vẫn dậm chân tại chỗ.
Anh lên tiếng: “Đi thôi, để tôi đưa cậu về.”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi như trở về quá khứ mười năm trước, khi chúng tôi còn mười sáu tuổi. Sau mỗi trận bóng rổ, luôn chạy đến kéo tôi đang bài tập: “Đi thôi, đi mua đồ với tôi.”
Nếu như ngày ấy tôi dễ dàng gật đầu đồng ý, thì giờ đây tôi chỉ cố tìm cách từ chối một cách lịch sự. Trình Hàm, nhận ra sự lưỡng lự của tôi, mỉm tinh quái:
“Nhìn mặt cậu đỏ ửng lên rồi kìa. Học sinh ngoan năm nào bây giờ cũng thay đổi rồi.”
Gương mặt tôi vốn đỏ do rượu, nay lại càng đỏ hơn. Trước khi tôi kịp phản ứng, Trình Hàm đã lấy chìa khóa xe từ túi áo:
“Tôi đi lấy xe, cậu đợi ở đây nhé.”
Chỉ ít phút sau, một chiếc xe Benz đỗ ngay trước mặt tôi. Anh hạ cửa kính xuống, tôi :
“Lên xe đi.”
Có lẽ vì Trình Hàm gợi nhớ về ký ức của chúng tôi từ những ngày xưa, nên tôi bỗng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Tôi bắt đầu hỏi chuyện:
“Sau đó cậu đã đi đâu? Sao ngày ấy cậu đi mà không lời nào?”
Trình Hàm mím môi:
“Tôi cãi nhau với gia đình, một mình lên Bắc Kinh, ký hợp đồng với một công ty, rồi họ gửi ra nước ngoài học nhạc.”
Tôi ngạc nhiên:
“Công ty đó thật tốt với cậu nhỉ.”
Anh quay sang, bật :
“Đâu có chuyện tốt như thế. Sau này tôi mới biết mẹ tôi không nỡ để tôi chịu khổ, nên đã âm thầm nhờ người thu xếp mọi chuyện.”
Tôi lại buột miệng ồ lên. Bầu không khí trong xe đột ngột lặng xuống. Khi đến đèn đỏ, xe dừng lại, Trình Hàm nắm chặt vô lăng, khẽ :
“Thật ra… không phải là không từ mà biệt.”
Tôi ngạc nhiên: “Hả?”
Anh bỗng mỉm , để lộ chiếc răng nanh nhọn trông như con thú nhỏ.
“Tôi đã về trường tìm cậu, trèo tường vào. Khi đó các cậu đang học thể dục, tôi chỉ đứng cậu một lúc rồi rời đi.”
Ánh mắt thẳng vào tôi, khiến tôi cảm thấy lúng túng. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn nghĩ rằng đó chỉ là cảm bè còn sót lại. Thế nên tôi mỉm và :
“Cảm ơn cậu.”
Chiếc xe dừng lại dưới tầng, và tôi bất ngờ khi thấy đèn trong nhà mình sáng. Ngẩng đầu lên, tôi thấy một bóng người đứng tựa vào khung cửa sổ.
Trình Hàm bước xuống xe. Thấy tôi ngước lên, cũng theo. Không biết có phải ánh đèn chói mắt hay không, tôi thấy khẽ nheo mắt rồi thản nhiên hỏi:
“Bạn trai cậu à?"
Tôi gật đầu: "Ừ."
Trình Hàm bật , giọng vang lên nhẹ nhàng:
"Làm sao đây."
Tôi sững người, tâm trí bỗng chốc quay về mười năm trước.
Khi đó, có một nam sinh lớp khác luôn nhiệt theo đuổi tôi, ngày nào cũng mang bữa sáng và thư đến đúng giờ. Cuối cùng, những thứ đó đều bị Trình Hàm "xử lý" hết, hoặc lấy để giấy nháp.
Anh vừa cắn miếng bánh quẩy vốn dành cho tôi, vừa lẩm bẩm: "Làm sao đây, nếu cậu mà hẹn hò với cậu ta, thì tôi lấy đâu ra bài tập để chép nữa."
Trình Hàm nuốt bánh rồi chép miệng, kết luận: "Thế nên, cậu không ."
Tôi quay sang , chớp mắt, chẳng hiểu đương và chuyện chép bài liên quan gì đến nhau.
"Không lẽ sau này tôi muốn hẹn hò cũng phải xin phép cậu à?" Tôi hỏi.
Không ngờ Trình Hàm bỗng trở nên nghiêm túc, gật đầu đáp: "Đúng ."
Bạn thấy sao?