Nhìn thấy cảm mãnh liệt trong ánh mắt , tôi bỗng cảm thấy bất lực và không còn muốn gì nữa.
"Không có gì, em lỡ lời thôi."
Tùy Hoài sững người, không ngờ tôi lại bỏ qua dễ dàng như thế. Anh dựa lưng vào ghế, sàn nhà phát ra tiếng kêu chói tai khi đứng dậy rồi : "Anh no rồi, em ăn đi."
Cánh cửa đóng sầm lại, tôi vào cốc sữa trên tay mình và khổ.
Ba năm rồi, vẫn không nhớ rằng tôi dị ứng với lactose sao?
Cả ngày hôm đó, tôi và Tùy Hoài giữ im lặng với nhau, dù chung một nhà lại tĩnh lặng đến lạ thường.
Chiều tối, lấy áo khoác ra ngoài, không lâu sau tôi nhận tin nhắn.
"Tối nay có việc, không về ăn cơm."
Tôi một cái rồi tắt điện thoại. Cảm giác nghẹn ngào dâng lên.
Có lẽ tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Bùi Chi vừa đăng bài tối nay ấy phải tăng ca.
Có thể họ sẽ đi ăn cùng nhau. Tùy Hoài sẽ chờ ấy dưới tầng, và rồi... tối nay ấy có quay về không?
Tôi hít sâu, rồi cũng cầm chìa khóa ra ngoài.
Mùa đông chưa qua, không khí vừa khô vừa lạnh, lá trên cây đã rụng hết, tuy chưa có tuyết.
Tôi đi lang thang không mục đích, mặc dù đã đến giờ ăn tối, lại không hề thấy đói.
Tôi tự hỏi, lúc này Tùy Hoài và Bùi Chi đang gì? Chắc là họ vừa ăn xong. Trước đây, khi tôi và Tùy Hoài đi ăn, tôi thích lẩu hoặc xiên nướng, ghét đồ nhiều dầu mỡ.
Nếu là Bùi Chi, chắc sẽ vui lòng ăn mọi thứ ấy thích.
Tôi của ngày xưa không nhận ra rằng, bao năm qua đã trở thành sự cố chấp, thành nỗi không cam lòng.
Mỗi lần ở bên Tùy Hoài, tôi lại nghĩ đến và Bùi Chi.
Nếu như Bùi Chi là đóa hồng trong lòng , thì ấy chính là chiếc gai trong tim tôi.
Ba năm qua, chiếc gai đó càng đâm sâu hơn, cho đến khi tôi hoàn toàn mất cảm giác.
Tôi cứ bước đi như , rồi ngang qua một quán bar. Tiếng hát từ trong quán vọng ra qua cánh cửa, không hiểu sao tôi lại bước vào.
Quán bar khá vắng, có lẽ vì giờ vẫn còn sớm. Trên sân khấu, một ca sĩ ôm cây guitar, thỉnh thoảng hát vài câu.
Tôi ngồi xuống quầy bar, gọi một ly rượu vang ngọt, rồi lặng lẽ lên sân khấu.
Ánh đèn mờ khiến khuôn mặt những người xung quanh trở nên mơ hồ.
Uống cạn ly rượu, mặt tôi bắt đầu nóng bừng. Biết rằng mình không uống , tôi quyết định ra về.
Ngoài trời đã tối hơn, lạnh hơn. Tôi rùng mình, định lấy điện thoại ra gọi xe tìm mãi không thấy.
Bất chợt, một giọng phía sau vang lên: "Quả Quả?"
Tôi sững người.
"Quả Quả" là biệt danh hồi cấp ba của tôi, khi đó gương mặt tròn và đỏ ửng của tôi khiến bè đặt cho tôi cái tên ấy.
Quay đầu lại, tôi thấy một bóng dáng đang chạy về phía mình.
Tôi híp mắt . Từ quần áo mặc, tôi nhận ra đó chính là ca sĩ vừa ngồi trên sân khấu.
Tôi đứng yên, chờ tới. Anh thở hổn hển, sau đó nhét điện thoại vào tay tôi.
"Nhiều năm rồi mà cậu vẫn bất cẩn ."
Tôi điện thoại rồi ngẩng lên, không hiểu.
Anh và nhướng mày: "Cậu không nhận ra tôi à? Tôi là Trình Hàm."
Trình Hàm? Sao tôi có thể quên?
Cậu cùng bàn thời cấp ba của tôi, người luôn đam mê chơi bóng rổ, thích ngủ nướng, và thường hay lim dim buồn ngủ trong giờ tự học sáng, lúc nào cũng tìm tôi để chép bài.
Giáo viên biết chuyện thường bỏ qua, bởi với Trình Hàm, cuộc đời dường như gói gọn trong câu "Cha tôi quyền lực lắm".
Ngày ấy, ai cũng nghĩ cuộc sống của Trình Hàm sẽ suôn sẻ cho đến khi vào năm lớp mười hai, đột ngột đòi theo học nhạc. Trong một cuộc cãi vã với gia đình, bỏ nhà ra đi, nghỉ học, và kể từ đó bặt vô âm tín.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, Trình Hàm bật .
“Sao nào, cậu nhận ra tôi rồi à?”
Bạn thấy sao?