Trình Hàm luôn ủng hộ những cuộc tự do, đôi khi theo bóng dáng Chà Bông đang chạy và kiêu hãnh : “Em thấy không, con nó chung thủy y như ."
Lúc đó, tôi chỉ biết bất lực , thật sự không hiểu tại sao lại có thể tự hào đến .
Mỗi khi có thời gian rảnh, Trình Hàm sẽ dẫn tôi đến quán bar nơi chúng tôi từng gặp nhau để hát.
Khi cởi bỏ bộ âu phục, khoác lên mình bộ quần áo thoải mái, đôi mắt sáng lấp lánh và ánh đèn mờ khiến trông thật hấp dẫn, không ít thiếu nữ phải đỏ mặt.
Nhưng sau mỗi lần hát xong, đều bước đến nắm lấy tay tôi mà không chút ngại ngùng.
“Đi thôi, vợ nhỏ, chúng ta về nhà."
Thỉnh thoảng, khi gặp người không quen biết, họ thường hỏi chúng tôi có phải là một cặp đôi nhau say đắm không. Trình Hàm sẽ giơ chiếc nhẫn mà quý như báu vật lên và tự hào : “Chúng tôi đã kết hôn rồi."
Giọng điệu của tựa như lúc đạt giải quán quân trong cuộc thi bóng rổ hồi cấp ba.
Về phía bố mẹ Trình Hàm, có một thời gian tôi từng lo lắng rằng họ sẽ không thích tôi, cuối cùng, sự thật đã chứng minh tôi đã suy nghĩ quá nhiều.
Bố Trình Hàm có vẻ nghiêm khắc, còn mẹ lại trẻ trung và rất thoải mái, bà như một người chị lớn hơn tôi chỉ vài tuổi.
Họ chưa bao giờ can thiệp vào chuyện cảm giữa tôi và Trình Hàm; thực ra, họ còn quan tâm hơn đến việc duy trì cảm của chính họ.
Đôi khi, tôi nghe thấy Trình Hàm gọi điện cho bố, bất lực : “Sao bố lại giao hết công việc cho con, bố muốn đi chơi với vợ, con cũng muốn chứ."
Khi thấy hai chữ “Bố Trình” trên màn hình, tôi lườm .
Trình Hàm bĩu môi, trông như đang mách tôi: “Em thấy không?”
Nhìn vào màn hình, hai má tôi bỗng đỏ bừng, tôi liền giơ tay bịt miệng lại.
Hồi trước, tôi và Trình Hàm đã về nhà ăn cơm, mẹ vui vẻ kéo tay tôi lại và khen tôi xinh đẹp hơn lần trước rất nhiều.
Bố thì không giỏi trong việc giao tiếp, ông lại thích thể hiện cảm với con cháu bằng tiền. Khi thấy chiếc thẻ ngân hàng mà ông đưa cho mình, tôi bối rối và lén Trình Hàm cầu cứu.
Trình Hàm cầm lấy chiếc thẻ và nhét vào tay tôi: “Em nhận lấy đi, tiền bố cho chắc chắn không ít đâu."
Dĩ nhiên, cũng bị bố lườm cho một cái.
Bố Trình Hàm rồi hỏi: “Con còn ở bên Tây Đình Uyển không?" Tây Đình Uyển là nơi tôi từng sống trước khi đi công tác, cũng là nơi tôi gặp lại Trình Hàm.
Tôi ngẩn người và vô thức hỏi: “Tây Đình Uyển ạ?”
Nghe thấy tôi hỏi, giọng điệu của ông trở nên dịu dàng hơn, ông giải thích: “Không biết trước đây thằng nhóc này bị sao, có nhà mà không ở, cứ đòi ra ngoài .”
Ông có vẻ còn muốn thêm, bị Trình Hàm cắt ngang.
Trình Hàm tôi, ấp a ấp úng: “Trong bếp có canh, đi lấy.”
Nhìn theo bóng lưng , tôi cũng lẳng lặng đứng dậy. Trình Hàm tôi, hoảng hốt, dáng vẻ khi cúi đầu nhận lỗi thật giống như Chà Bông.
“Không phải cố giấu em... sợ em sẽ giận... sợ em nghĩ em gặp không phải do cờ..."
Anh im lặng, vì chỉ một giây sau, tôi đã bước đến ôm chầm lấy .
“Em không giận.
Một người thương tôi hết lòng như , sao tôi có thể giận chứ.
Tôi ngẩng đầu lên và vào đôi mắt của .
“Trình Hàm, em .”
Bạn thấy sao?