Sau Chia Tay, Tôi [...] – Chương 18

Giang Thành vẫn đang ngập tràn trong nắng hè.

 

Đôi khi, khi một ai đó, sống cùng một con phố cũng chưa chắc đã gặp nhau, khi hết , mọi điều về người ấy lại giống như những con sóng xô vào bờ, khiến không kịp trở tay.

 

Điều hòa trong phòng khách bật ở mức thấp nhất, tôi nằm trên sô pha nghịch điện thoại, gác hai chân lên đùi Trình Hàm.

 

Bỗng có một bức ảnh xuất hiện trên bảng tin, tôi ngẩn người.

 

Đó là bóng lưng của dâu rể, hơi mờ ngay từ cái đầu tiên, tôi đã nhận ra.

 

Người đăng bức ảnh này là một người chung của tôi và Tùy Hoài, người trước đây đã gọi điện cho tôi.

 

Mấy năm trước, tôi đã tổ chức một lễ cưới hoành tráng và mời hầu hết bè. Trình Hàm cũng đã hỏi tôi có muốn mời Tùy Hoài hay không.

 

Trình Hàm không như rộng lượng, mà bởi vì tôi.

 

Lựa chọn của tôi cũng không thất vọng. Trình Hàm tôi, vẫn giữ vẻ cứng cỏi: “Em không mời ta thật à?"

 

Tôi lắc đầu, buồn : “Em sợ hôn lễ sẽ bị ngập trong sự ghen tuông của .”

 

Mấy năm qua, không phải Tùy Hoài chưa từng tìm tôi. Anh đã tìm đủ mọi cách, từ dịu dàng đến cứng rắn, cho đến khi tôi không thể chịu nổi và chặn hết mọi liên lạc với .

 

Tôi không có ý định giấu Trình Hàm, tôi sợ nếu để tự phát hiện ra thì mọi chuyện sẽ tệ hơn. Vì thế, lần nào tôi cũng chủ cho biết.

 

Trình Hàm không giận tôi sẽ hờn dỗi, nghiến răng ken két.

 

Đêm tân hôn, tôi nhận một tin nhắn từ một số lạ, chỉ vỏn vẹn bốn chữ: “Chúc mừng hạnh phúc.”

 

Tôi biết rõ chủ nhân của tin nhắn đó, và chắc ta cũng hiểu điều tôi nghĩ.

 

Sau một hồi suy nghĩ, tôi đã gửi cho ta bức ảnh cưới vừa chụp hai ngày trước và : “Đúng là rất hạnh phúc.”

 

Sau đó, tôi cũng chặn luôn số đó.

 

Khi Trình Hàm đọc tin nhắn, vui đến mức không thể khép nổi miệng .

 

Anh : “Quả Quả, em thích đúng không, em thích nhỉ?”

 

Tôi mở mắt ra và quanh, mọi thứ đều nhuốm màu đỏ, rồi quay sang lườm .

 

“Em đã lấy rồi, sao còn hỏi câu ngốc nghếch như ?”

 

Trình Hàm cũng không giận, ôm tôi vào lòng: “Ừ nhỉ, giờ em đã là vợ rồi, em phải thích chứ, em thích , thật tuyệt.”

 

Tôi thấy rợn người vì những câu ngọt ngào ấy của . Ngước đầu lên, tôi thấy Trình Hàm đã nhắm mắt, miệng thì vẫn đang tươi.

 

Tôi không gì thêm, chỉ thay đổi tư thế cho thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.

 

Câu cuối cùng tôi nghĩ trước khi ngủ là “Đúng , Trình Hàm, thật tuyệt vì cuối cùng vẫn là .”

 

Từ ngày đó, Tùy Hoài không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.

 

Giờ đây, tôi lại vô lướt thấy ảnh cưới của .

 

Lướt xuống dưới, tôi lại thấy vài bức ảnh khác. Cũng giống như năm đó, tôi không mời ta, thì giờ cũng không mời tôi, có lẽ biết tôi sẽ không đi.

 

Cô dâu không phải là Bùi Chi.

 

ấy không giống tôi, cũng không giống Bùi Chi, rất đáng và xinh đẹp.

 

Nghe họ quen nhau qua mai mối, chỉ sau ba tháng thì đã tiến đến hôn nhân.

 

Còn Tùy Hoài, đã khác đi nhiều trong ký ức của tôi. Tôi đã cố gắng nghĩ rất lâu vẫn không thể chỉ ra điều khác biệt.

 

Sau đó, tôi nghĩ, có thể vì không còn nữa, nên ngay cả những ký ức cũng không thể người trước mặt trở nên tốt đẹp .

 

Đôi khi, tôi cảm thán về vận mệnh, bốn năm của Bùi Chi, ba năm của tôi, cũng không cho chúng tôi một kết quả tốt đẹp.

 

Và mỗi khi như , tôi lại thấy Trình Hàm, đầu tóc bù xù, đang ngái ngủ nấu cơm cho tôi trong bếp.

 

Sau đó, tôi nhận ra rằng mình không hối hận.

 

Cuộc sống của tôi tuy bình dị không hề nhàm chán, ngày nào cũng xoay quanh công việc và gia đình.

 

Có một thời gian, Chà Bông rất phấn khích, vừa nghe tiếng mở cửa là nó lao ngay ra ngoài, ngay cả Trình Hàm cũng không thể giữ nổi nó lại.

 

Chỉ khi thấy bé golden nhỏ đang chơi trên bãi cỏ, tôi mới nhận ra, Chà Bông cũng đã tìm thấy của đời mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...