Trong suốt một năm qua, ngày nào tôi cũng bận rộn đến bù đầu. Tuy nhiên, những lúc rảnh rỗi, tôi lại nghe vài tin tức về những người quen.
Ví dụ như, cấp hai kết hôn, đại học sinh con.
Hay như, cuối cùng Bùi Chi đã lựa chọn ra nước ngoài. Còn về Tùy Hoài, có lẽ trước đây cái tên của ta là từ cấm trong lòng tôi, theo thời gian, cuối cùng vẫn có người nhắc đến ta trước mặt tôi.
Một người chung hồi đại học, không hiểu sao lại đoán tôi và Tùy Hoài từng bên nhau. Sau khi chia tay, cậu ta đã gọi điện cho tôi.
Câu đầu tiên là: “Cậu và Tùy Hoài chia tay rồi hả?"
Tôi đứng hình, vô thức muốn phủ nhận nghĩ lại, hai đứa cũng đã chia tay, nên tôi không cần phải giữ lời hẹn mà Tùy Hoài từng không muốn công khai nữa.
Vì thế, tôi đáp: “Đúng , sao thế?". Người ở đầu dây bên kia ấp a ấp úng: “Cậu có biết giờ Tùy Hoài đã trở thành người như thế nào không?"
Tôi im lặng, bởi tôi biết đối phương sẽ tiếp.
Cậu ta thở dài rồi tiếp tục: “Tôi biết mình không nên những điều này với cậu, là của cậu ấy, tôi thật sự không thể chịu đựng thêm nữa... Trước đây, sau khi chia tay với Bùi Chi, tôi cũng không thấy cậu ấy như ."
“Sau khi chia tay với cậu, Tùy Hoài như trở thành một người hoàn toàn khác. Cậu ấy đã hẹn hò với rất nhiều , chỉ vài ngày là lại chia tay. Ban đầu, chúng tôi cứ nghĩ cậu ấy muốn tìm cách để chữa lành vết thương của mình, dần dần, chúng tôi nhận ra điều gì đó không ổn."
“Tùy Hoài quen đầu tiên tại một quán ăn nhỏ gần trường đại học. Cô ấy có vẻ ngoài sạch sẽ, và đôi mắt rất giống cậu. Cô thứ hai thì quen ở quán bar; khi ấy , ngay cả chúng tôi cũng nhận thấy ấy rất giống cậu. Tùy Hoài kiên trì theo đuổi suốt ba ngày, và cuối cùng ấy cũng về nhà với cậu ấy..." Cậu ta còn định thêm bị tôi cắt ngang: “Đủ rồi."
Tôi hít một hơi thật sâu, há miệng lại không biết nên gì.
Tôi không thể hình dung nổi dáng vẻ của Tùy Hoài qua những lời cậu ta , cũng giống như Bùi Chi hồi đó, ta chắc chắn không thể tưởng tượng nổi một Tùy Hoài không còn mình sẽ ra sao.
Giây phút này, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ một điều: chàng trai rạng rỡ mà tôi từng thương đã không thể quay lại nữa.
Có phải tôi đã ta, hay là tự ta đã ?
Nhưng tôi không thể cứu vớt ta.
Vất vả lắm tôi mới thoát khỏi vũng bùn, tôi không muốn lún sâu vào vết xe đổ một lần nữa.
Vì thế, tôi : “Cậu xin lỗi Tùy Hoài hộ tôi, và tôi chúc ta sẽ tìm hạnh phúc riêng của mình."
Giọng điệu của tôi trở nên xa cách đến lạ, đến nỗi đầu ngón tay cũng lạnh buốt.
Người bên kia còn định thêm, tôi đã quyết định cúp máy.
Tôi ra bầu trời xám xịt qua khung cửa lớn trong tòa chung cư.
"Sắp mưa rồi."
Sắp mưa rồi, sau khi mưa tạnh, bầu trời sẽ lại trong xanh.
Khi trời quang mây tạnh, mọi thứ sẽ dần trở nên tốt đẹp hơn.
Tôi đưa tay sờ lên gương mặt mình và bất ngờ chạm vào làn da ẩm ướt.
“Mới một năm không gặp mà trông con gầy đi nhiều đấy.”
“Con về rồi, con về rồi, ông nó ơi mau ra xem nào!"
Mẹ đeo tạp dề, tay vẫn còn cầm cái muôi.
Vì không muốn bố mẹ phải vất vả đi xa đến sân bay đón mình, tôi chỉ thông báo rằng mình sắp về mà không rõ thời gian.
Tôi cũng không chia sẻ với ai về chuyến trở về này.
Kể cả Trình Hàm.
Tôi không rõ mình đang sợ điều gì nữa. Có lẽ tôi lo lắng rằng sẽ giữ đúng lời hứa, cũng có thể đó chỉ là một câu của khi ấy.
Vì , tôi đã chọn cách trốn tránh.
Bạn thấy sao?