Trình Hàm đáp: “Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ khi tôi nhận ra thì cảm ấy đã ngấm vào tôi rồi.”
“Có thể tôi đã nhận ra điều đó từ khi thằng nhóc kia viết thư cho cậu, hoặc khi cậu ngã mà tôi , khi người khác tôi lại không thích chút nào.”
Anh thẳng vào mắt tôi, dịu dàng : “Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ nghĩ mình sẽ không gặp lại cậu, không ngờ khi gặp lại, cậu đã là của người khác rồi.”
Tôi không thể nào cưỡng lại vẻ chân thành và ánh mắt tràn đầy cảm của .
Dù tôi là người khơi chuyện trước, giờ đây tôi lại tránh ánh của .
Tôi : “Thế là cậu đã âm thầm thích tôi từ lâu rồi phải không?”
Trình Hàm thở dài: “Cũng không hẳn, vì cả thế giới đều biết, chỉ có mình cậu là không thôi.”
Tôi đi chỗ khác: “Cảm ơn cậu.”
Trình Hàm , hơi thở ấm áp nhẹ nhàng rối vài sợi tóc của tôi.
“Chỉ có thế thôi sao?”
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của , tôi : “Xin lỗi, sang năm tôi sẽ phải rời khỏi thành phố này, nên...”
Tình cảm của người trưởng thành thường rất thẳng thắn và lời từ chối của họ cũng rất thực tế.
Không phải là không thích, cũng không hoàn toàn không có thiện cảm, mà là thực tế đã khiến cho cảm trở nên không còn thuần khiết và phong phú như lúc còn ngồi trên ghế nhà trường.
Vì , sẽ không thể những điều như “cậu có đợi tôi không” hay “cậu đến thành phố của tôi, chúng ta sẽ bên nhau” như trước đây.
Chúng tôi đã trưởng thành, và cả hai đều hiểu rằng trong hành trình dài dằng dặc của cuộc đời, chỉ là một con đường trong số rất nhiều con đường khác, nó không phải là duy nhất và cũng không quá quan trọng. Thậm chí, nếu không có , cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục.
Trình Hàm cúi mắt tôi, hàng mi dài rủ xuống khiến tôi không thể nào hiểu những suy nghĩ trong lòng .
Một lúc sau, tôi mới nghe thấy : “Tôi hiểu rồi.”
Lại thêm nửa năm trôi qua.
Khi ngày xuân ấm áp đến, tôi lại bắt đầu thu dọn hành lý để rời đi.
Đồ đạc trong nhà đã sắp xếp gọn gàng, mọi thứ quay về dáng vẻ như khi tôi mới chuyển đến đây. Trình Hàm lại dẫn Chà Bông đến thăm tôi.
Có lẽ Chà Bông thật sự có linh cảm, nó vào căn phòng trống rỗng, gương mặt vui vẻ bỗng chốc trở nên buồn bã.
Nó cắn ống quần của tôi, vừa kêu gâu gâu.
Tôi ngồi xuống xoa đầu nó và : “Được rồi, một năm sau chị sẽ lại về."
Trình Hàm nghe thì nhướng mày: “Cậu chỉ đi một năm thôi sao?"
Tôi gật đầu và hỏi lại: “Lá rụng về cội mà, đến một ngày nào đó tôi sẽ quay lại Giang Thành. Không lẽ tôi phải sống cả đời ở nơi khác sao?"
Trình Hàm đáp một tiếng.
Sau đó, vui vẻ : “Vậy tôi và Chà Bông sẽ đợi cậu trở về."
Tôi , không nén mà : “Cậu đợi tôi gì, hãy sống cuộc sống của mình đi." Trình Hàm nhún vai rồi nghiêm túc : “Chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ giữ liên lạc với tôi."
Tôi đáp: “Sao cậu lại giống như mẹ tôi ?"
Đó là một ngày đẹp trời.
Bánh xe vali lăn trên mặt đất ở sân bay, gió lạnh thổi khiến tôi run lên cầm cập. Ngồi trên máy bay, những đám mây trôi lững lờ xung quanh, tôi nhớ lại câu cuối cùng mà Trình Hàm với mình ở sân bay.
Anh : “Tám nghìn mét trên không, tôi tiễn cậu đi, và khi cậu trở lại, tôi vẫn sẽ đứng đây đợi cậu."
Đợi tôi sao?
Cảm giác lạnh lẽo từ mặt kính trong khoang máy bay từ đầu ngón tay lan đến tận trái tim tôi.
Bỏ đi, đừng nghĩ nữa.
Bạn thấy sao?